Đến khi nào đàn bà mới có thể ung dung đi làm về rồi ngồi vào mâm cơm, ăn xong gác chân lên xem ti vi?

Guồng quay của cuộc sống dường như đã gắn sẵn Nhiên vào đó khiến nàng không thể nào có thể thoát ra được. Dù mệt mỏi hay chán nản, dù vui vẻ hay buồn bã. Khi nào nàng cũng phải hoàn thành những công việc mà cuộc sống vốn dĩ như ưu ái dành cho mình.

Hàng ngày đi làm về Nhiên phải lao đầu vào bếp nấu nướng cho con, sau đó dọn dẹp nhà cửa, tắm rửa cho con rồi lại cho con ăn, sau đó là rửa bát, dọn dẹp và giặt giũ tới muộn mới được nghỉ. Nếu hôm nào mà mệt mỏi không làm bỏ lại đó thì hôm sau lại còn mệt hơn, nó như một dây chuyền làm việc vậy, dừng lại là ứ lên ngay lập tức. Nên hôm nào Nhiên cũng cố gắng làm cho hết những công việc đó rồi mới lại làm việc của mình. Tối nào cũng khuya mới có thể lên giường ngủ với một tâm trong không thoải mái chút nào.

Nhiều khi nhìn chồng và con ngủ ngon lành, Nhiên tự hỏi mình, liệu cuộc sống của nàng ngày nào cũng lặp lại những việc như thế này sao? Nàng không thể nào dứt ra được vì nếu nàng không làm thì còn ai là người làm trong cái nhà này nữa?

{keywords}

Nhiều khi nhìn chồng và con ngủ ngon lành, Nhiên tự hỏi mình, liệu cuộc sống của nàng ngày nào cũng lặp lại những việc như thế này sao? (ảnh minh họa)

Công việc nhà nước tẻ nhạt, lại không phải là ngành mà chị theo học cũng như đam mê, chỉ là chị vơ bèo vạt tép miễn là có cái chân công chức cho ổn định và có thời gian mà chăm chồng chăm con mà thôi. Đấy là Nhiên mới chỉ có một đứa con, nhưng đã choáng hết thời gian và tâm sức của nàng. Chồng Nhiên, hơn Nhiên khá nhiều tuổi và là một người đàn ông gia trưởng. Anh luôn cho rằng: người đàn ông là người lo lắng những việc lớn trong nhà, không có chuyện anh ngồi xuống rửa cho chị chậu bát hay giặt cho hai mẹ con bộ quần áo bửn, cầm cái chổi mà cặm cụi quét cái nhà... Đó đường nhiên là bổn phận mà người vợ phải làm. Còn nấu ăn anh đưong nhiên là không biết nấu. Nên chưa khi nào anh bước chân vào bếp…

Bao nhiêu năm sống như thế, có lẽ chị đã quá quen nên nhiều khi thấy mọi người kể chuyện chồng mình vào bếp nấu nướng, giặt quần áo, quét nhà giúp vợ là Nhiên cảm thấy như người ta đang kể chuyện cổ tích giữa đời thường. Rồi lại ngậm ngùi là kiếp này mình không có được cái diễm phúc lấy được người chồng như thế!

Rồi một hôm tình cờ Nhiên gặp lại người bạn cũ học cùng đại học. Hai đứa nói chuyện với nhau hết cả buổi chiều, nàng mới nhận ra bao nhiêu năm qua mình đã sống như thế nào và bạn mình đã sống như thế nào? Người đàn bà nếu đươc sống và làm việc mà mình yêu thích thì chính bản thân họ cũng trở nên vô cùng trẻ trung và quyến rũ. Cứ nhìn nàng, một công chức mẫu mực và mô phạm với người bạn trẻ trung năng động và xinh đẹp của mình đã thấy họ khác nhau một trời một vực. Nhiên thấy ghen tỵ với cả nụ cười và ánh mắt lấp lánh trên khuôn mặt cô ấy. Được sống là chính mình đã là một niềm hạnh phúc rồi.

Vậy mà bao nhiêu năm qua Nhiên sống vì nàng là một người vợ, một người đàn bà, một người mẹ chứ không phải vì chính bản thân nàng nữa. Ngay cả công việc cũng là vì chồng, vì con, chứ không phải vì sở thích và đam mê của mình. Hôm gặp người bạn cũ ấy, Nhiên cứ nghĩ mãi về bản thân mình, liệu nàng còn một lần nữa có thể làm công việc mình yêu thích, có thể sống cho đam mê của riêng mình? Mà nàng còn có cái mà người ta gọi là đam mê nữa không khi mà ngày nào cũng phải lao mình vào dọn dẹp việc nhà, con cái, giặt giũ, là ủi quần áo, lau nhà… Liệu nàng có là ủi mất, lau mất cả chính những ước mơ và khao khát vẫn hằng bị chôn vùi trong lòng mình??

{keywords}

Ước mơ được sống cho bản thân, cho những đam mê và sở thích đối với người phụ nữ cũng khó khăn tới vậy sao? (Ảnh minh họa)

Đêm ấy, anh bảo chị:

Bé Linh lớn rồi, anh nghĩ mình nên sinh thằng cu, bây giờ có bầu, sang năm đẻ là con trai hợp tuổi anh.

Chị ầm ừ:

Nhưng bà nội, bà ngoại đều mất rồi, bây giờ đẻ nữa, vất lắm! Em vẫn chưa nghĩ tới…

Anh quyết định rồi, khó khăn thì khắc phục! Không có người chăm thì thuê người.

Người có thể thuê mãi được đâu, đồng lương công chức nhà nước nuôi mình chẳng xong!

Vậy ý em là sao? Em định không đẻ nữa à?

Bây giờ ta sinh một con rồi chăm con cho chu đáo là tốt nhất!

Anh không thể chấp nhận ý nghĩ đó của em!

Nhiên thật sự nghĩ thế nhưng cũng biết anh muốn có thêm con trai, vì đàn ông ai cũng vậy. Nếu như anh nhất quyết sinh thì nàng cũng sẽ làm theo nhưng Nhiên muốn có thêm thời gian. Mấy ngày nay, nàng cứ nghĩ mãi về việc thay đổi công việc của mình. Cô bạn thỉnh thoảng lại gọi điện thoại hỏi xem nghĩ xong chưa?

Một hôm chị nói với anh:

Em có thể nghỉ việc ở đây để đi làm thứ khác không? Nó đúng với sở thích và chuyên ngành em học

Anh không nhìn chị lạnh lùng đáp:

Em đâu còn là trẻ con mà còn suy nghĩ bồng bột. Đàn bà chỉ cần một công việc nhàn hạ và có thời gian cho gia đình chăm sóc con cái là tốt nhất. Anh không muốn nghe lại chuyện này nữa!

Vậy là chồng hoàn toàn không thể thông cảm với nàng cũng như những ước muốn riêng tư của nàng. Nhiên không nói với chồng lặng lẽ nghỉ việc và chuyển sang làm cùng với cô bạn tại một công ty truyền thông. Nhiên không muốn bỏ quên bản thân mình nữa. Nhưng khi chồng biết chuyện, anh không giận dữ như Nhiên tưởng, anh chỉ yêu cầu sang năm sinh con. Chị nói:

Anh có biết nấu ăn không? Có biết dọn dẹp nhà cửa không? Anh có biết tắm gội cho con gái không? Anh có biết nấu nướng không? Anh có biết giặt quần áo ủi đồ không? …. Không! Vậy nếu em sinh một đứa nữa thì anh vẫn bắt em phải làm số lượng việc đó gấp đôi ngay cả khi em vừa sinh con xong? Và sau đó em sẽ phải sống hết cuộc đời mình với cả đống công việc đó? Vậy anh hãy trả lời em, cuộc đời em rút cuộc là gì đây? Em muốn có thời gian làm công việc mình mong muốn, có thời gian phấn đấu và nhất là em không muốn khi còn trẻ mình bị vù hôn vào cái xó bếp của nhà anh!

“Bốp!”

Cái tát khiến Nhiên chao đảo rồi ngã dúi xuống giường. Giọng anh rít lên:

Đồ đàn bà không biết thân biết phận! Ích kỉ! Nếu cô muốn tự do và sống cho mình thì ly hôn đi!

Hóa ra sau tất cả mọi thứ Nhiên làm, sau tất cả những hi sinh của nàng suốt tuổi thanh xuân của mình vì anh, vì gia đình chồng và vì cả con cái của hai người, anh cũng có thể nói ra câu ấy một cách phũ phàng như vậy. Ước mơ được sống cho bản thân, cho những đam mê và sở thích đối với người phụ nữ cũng khó khăn tới vậy sao?

Đến khi nào đàn bà mới có thể ung dung đi làm về rồi ngồi vào mâm cơm, ăn xong gác chân lên xem ti vi? Sáng có người nấu cho ăn, ủi đồ cho mặc rồi thảnh thơi tới nơi làm việc mà không phải tất bật cơm nước rồi cho con ăn cho con đi học? Đến khi nào chiều tan sở có thể tụ tập cùng nhau đi ăn uống vỉa hè hay mua sắm, chứ không phải vội vã đón con chợ búa? Tối về tắm nước nóng và ngồi bàn ăn cơm, ăn xong vểnh mặt xỉa răng xem ti vi? Không phải là người phụ nữ đòi hỏi mình phải được như thế, nhưng đến khi nào người đàn bà mới được sống thực sự với những ước mơ và khao khát của bản thân và được người đàn ông của mình nhiệt tình san sẻ và trân trọng? Cuộc sống ngày trước hay bây giờ, người phụ nữ vẫn bị giàng buộc bởi hàng trăm ngánh nặng không tên! Và khi nào cũng phải gồng mình lên gánh vác!

(Theo Khám phá)