Từ lúc lấy anh, chưa bao giờ Hòa thanh thản, bởi cô luôn lo sợ một ngày nào đó, chồng mình sẽ phát hiện quá khứ của cô. Không ngờ, ngày ấy lại xảy ra sớm như vậy.

29 tuổi, trong khi bạn bè đã có gia đình, thậm chí con bồng con bế thì Hòa vẫn đi về lẻ bóng. Chẳng ai biết sau cú vấp ngã trong tình yêu sinh viên, Hòa đã chẳng thể mở rộng lòng mình được nữa. Ngày ấy, khi mới vào trường Đại học Bách Khoa, một cô gái tỉnh lẻ như cô nhanh chóng nhận ra sống ở một nơi thành thị không phải là điều dễ. Gia đình Hòa vốn không giàu có, cô đành đi làm thêm bán thời gian ở một cửa hàng kinh doanh vàng bạc để có thêm tiền trang trải cuộc sống.

Cũng chính ở đây, cô gặp Thành - người đàn ông mà cô đã trao trọn trái tim và sự quý giá của người con gái. Thành khi ấy là con trai chủ cửa hàng. Vốn con nhà giàu, lại ăn chơi có tiếng nên khi nhìn thấy vẻ mặt dễ thương của Hòa, Thành nhanh chóng đưa cô vào tầm ngắm. Với một cô gái ngây thơ như Hòa, làm sao cô có thể cưỡng lại được những lời đường mật, phong thái nam tính sành điệu và cách chi tiền bạo tay của Thành. Kể từ khi hai người thành một cặp, cuộc sống của cô gần như thay đổi hoàn toàn. Hòa xin nghỉ làm ở cửa hàng, sống cuộc sống nhung lụa do người yêu "tài trợ".

Ban ngày, Hòa vẫn đến lớp nhưng ban đêm cô lại theo Thành vào vũ trường. Có đợt cô nghỉ học cả tuần để cùng người yêu đi du lịch đây đó. Cứ thế Hòa chìm vào những ngày tháng ăn chơi cho đến khi nhà trường thông báo cô đã nợ đến 5 môn và bắt buộc phải trả nợ hết môn mới được học tiếp. Nghe ba mẹ gọi điện hỏi han việc học hành, cô đành phải nói dối dẫu vô cùng áy náy.

Sau khi hạ quyết tâm học hành cho tử tế để ra trường đúng hạn thì chẳng bao lâu, cô biết mình có thai. Thành “quất ngựa truy phong” khi nghe cô thông báo. Ôm bao nhiêu uất ức, tủi nhục, cô tới cửa hàng tìm ba Thành thì chỉ nhận được câu trả lời: “Nó đang chuẩn bị hồ sơ đi du học nên cháu đừng tới làm phiền nó nữa”. Dứt lời, ông cười nhạt, móc ví rút ra 4 - 5 tờ 500 nghìn để lại trên bàn, nói cô tự lo liệu. Đêm đó, cô khóc như chưa từng được khóc. Bao đau đớn, tủi nhục, những âm thanh loảng xoảng của các dụng cụ y tế đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ như in.

Sau cú vấp ngã đó, Hòa chẳng còn tin tưởng được ai mà chỉ tập trung học hành. Ra trường, Hòa về quê xin việc những mong chôn vùi tất cả quá khứ ở thành phố này. Ai cũng thắc mắc, cô xinh xắn, có công việc ổn định ở ngân hàng địa phương mà sao mãi 29 tuổi vẫn không chịu lấy chồng. Sốt ruột, ba mẹ cô ra lệnh trong vòng 2 tháng tới, nếu không dẫn người đàn ông nào về ra mắt thì ông bà sẽ "đặt đâu ngồi đó". Biết không thể làm khác được, cô đành nhờ một người đồng nghiệp, cũng là sếp cô, đóng giả làm người yêu. Không ngờ khi vừa ngỏ lời, anh chàng trưởng phòng này đã đồng ý ngay, thậm chí còn vui vẻ ra mặt.

{keywords}

“Anh tự hỏi em đã giấu giếm những bí mật gì về quá khứ? Anh đợi câu trả lời của em" (Ảnh minh họa)

Buổi ra mắt thành công tốt đẹp. Ba mẹ cô có vẻ rất hài lòng với bạn trai của con gái. Nhìn ba mẹ cười mà Hòa lại thấy chạnh lòng, nếu họ biết quá khứ của cô thì họ làm sao chấp nhận được, huống chi một người đàn ông.

Sau lần ra mắt giả đó, Hòa để ý thấy anh trưởng phòng bắt đầu có những cử chỉ quan tâm cô hơn. Anh hay mời cô đi ăn, đi cà phê. Dù Hòa nhiều lần từ chối nhưng anh vẫn không nản lòng. Có hôm, Hòa đi làm mà không thấy anh trưởng phòng đâu, cô gọi điện thì anh không bắt máy. Chiều về, cô bất ngờ khi thấy anh đang chạy bàn cho nhà cô bởi hôm ấy nhà cô có đám giỗ.

Giây phút nhìn những giọt mồ hôi lăn trên má anh, trái tim Hòa chợt thấy ấm áp trở lại. Cô chính thức yêu anh từ hôm đó. Ở bên cạnh anh, cô không cảm thấy lo sợ như ở cạnh Thành. Anh cũng không bao giờ đòi hỏi cô phải dâng hiến, ngay cả khi nghe Hòa "thú thật" cô đã bị “mất” từ khỏ khi nhảy cao ở trường trung học, anh tin ngay mà không chút nghi ngờ nào.

Sau 6 tháng yêu nhau, hôn lễ giữa cô và anh được tổ chức rình rang. Điều hai bên gia đình hối thúc là vợ chồng anh sớm sinh con, bởi anh là con trai một mà cũng đã lớn tuổi. Thế nhưng dù không kế hoạch mà hơn một năm trời, cô vẫn không thể có thai. Hai bên gia đình càng hối thúc thì cô càng lo lắng hơn bao giờ hết. Anh thì vẫn bình thản, vẫn chăm sóc, yêu thương cô. Nhiều đêm, ôm cô trong tay, anh thủ thỉ: “Chỉ cần vợ chồng mình sống hạnh phúc là được, con cái là lộc trời cho. Em cũng đừng căng thẳng quá vì những lời nói ra vào của mọi người”. Cô nghe mà ứa nước mắt. Anh tưởng cô buồn lại càng ôm chặt cô hơn.

Sốt ruột, cô âm thầm đi khám một mình. Cầm kết quả khám trên tay mà cô không biết mình đang bước đi dưới trời mưa tầm tã. Hậu quả của vụ phá thai lần trước đã khiến cô bị dính buồng tử cung dẫn đến vô sinh. Cô nằm vật ra giường, mặc người ướt sũng, cô sợ phải đối mặt với anh. Anh về, thấy đầu tóc, quần áo cô ướt át, vội vã giục cô đi thay, rồi sấy tóc, lau người cho cô. Cô tự nhủ sẽ tự chữa trị một mình cho đến khi có thai mới thôi.

Hôm sau, cô đi làm về muộn vì phải đi tiếp khách hàng. Về tới nhà, thấy cửa khóa ngoài, cô khá bất ngờ bởi anh đã không còn ở cơ quan. Mở cửa vào nhà, bật điện cũng không thấy anh, gọi điện anh không bắt máy. Cô vào phòng thì chết đứng khi nhìn thấy một bó hồng nhung đỏ - điều bất ngờ anh nói sẽ dành cho cô hôm qua, bên cạnh là tờ giấy ghi kết quả khám bệnh của cô. “Anh tự hỏi em đã giấu giếm những bí mật gì về quá khứ? Anh đợi câu trả lời của em”, tin nhắn anh gửi tới máy cô. Nắm chặt tờ giấy trong tay mà Hòa không thể khóc được nữa. Vậy là, cuối cùng quá khứ của cô đã được anh khám phá ra. Hôm đó, cô đã quên giấu nó đi, anh về nhà dọn dẹp, thấy túi xách ướt đẫm nước mưa vứt dưới gầm tủ nên vội lấy ra phơi và thấy tờ giấy.

Trái tim cô như ngưng đập, không lẽ ông trời lại một lần nữa cướp mất người cô thương yêu nhất. Giờ cô buộc phải đi tìm anh để nói chuyện, còn số phận quá khứ của cô thế nào, nó phụ thuộc vào sự lựa chọn của anh...

(Theo Trí Thức Trẻ)