Người ta bảo, ‘… dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về’, nhưng mà đúng là, từ ngày yêu nhau, thấy vợ chẳng có gì phải dạy.

Ngày đó, trong mắt tôi, vợ đã là người phụ nữ đảm đang, chu toàn, là người có học và hiểu chuyện. Tôi tin một người con gái học cao như vậy, sẽ có những cách ứng xử tốt, huống hồ em chẳng bao giờ thể hiện điều gì xấu trước mặt bạn bè tôi, trước mặt tôi hay ai đó. Người ngoài thấy em, nói chuyện với em, chỉ hết lời ngợi ca…

Ngày đó, khi đưa em về ra mắt, nói em có công việc ổn, học hành thành tài này nọ, bố mẹ tôi ưng lắm. Không phải bố mẹ ham con dâu học cao gì cả, chỉ là muốn những cô gái như thế về làm dâu thì càng vui, vì ông bà luôn chuộng những người ăn học, sẽ là người biết ứng xử tốt. Với lại, nói con dâu học thức tốt, ai chẳng mừng, cũng được phen mát mày với thiên hạ…

Tôi cưới em sau hơn 2 năm yêu nhau. 2 năm, thời gian đó đủ để tôi hiểu được em là người như thế nào. Chúng tôi dành cho nhau những ngày tháng tươi đẹp. Em là cô gái cá tính, em chưa từng bắt tôi phải phục vụ em, cung phụng em. Yêu nhau, em chẳng tính toán thiệt hơn gì cả. Em cũng không phải là hạng người chỉ biết tiêu tiền hay là hạng người chỉ biết cậy nhờ đồng tiền của người yêu. Đi đâu, em cũng vẫn tranh trả tiền, để gánh một phần kinh tế cho em. Tính em nói chung là rất tự lập… Em không thích phụ thuộc vào người khác, em đặc biệt không bao giờ nũng nịu hay đòi hỏi tôi thứ gì quá đáng…

{keywords}

Lâu dần thành quen, mọi việc trong nhà như thế, em đều tự ý sắp xếp. Có việc, em cũng tự ý mua đồ về. (ảnh minh họa)

Cưới nhau, tôi vẫn luôn yêu vợ bằng tình yêu ban đầu, quan tâm lo lắng cho vợ. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào vợ mình. Bố mẹ chồng tôi sống chung trong một nhà, cả nhà cũng yêu quý và thương em. Cả nhà coi em như người thân thiết, không phân biệt là dâu con. Tôi cảm thấy em đúng là người vợ tốt mà tôi chọn lựa. Vì những ngày đầu về, em tỏ ra khá vun vén chuyện nhà, chuyện cửa, ngay cả chuyện sắm sửa đồ đạc cho gia đình, em cũng không bao giờ để tôi phải làm tất. Em chỉ bảo, có tiền thì sắm sửa cho nhà cửa khang trang này nọ…

Lâu dần thành quen, mọi việc trong nhà như thế, em đều tự ý sắp xếp. Có việc, em cũng tự ý mua đồ về. Có lần, em mua cái gì về trang trí nhà kiểu rất hiện đại, tây tây, bố mẹ tôi nhìn không thích. Tôi cũng có vẻ không hài lòng khi vợ cứ tự làm, tự quyết, không hỏi ý kiến tôi. Chuyện cỏn con thì không nói làm gì, đây cũng bỏ ra một khoản tiền kha khá, lại là chuyện trang trí nhà cửa mà bố mẹ cũng đang ở cùng, nên tôi mới bực. Tôi có nói vợ vài câu thì vợ bảo tôi không coi trọng vợ, gì mà mắng vợ trước mặt bố mẹ, mất hết sĩ diện. Trước giờ vợ chưa từng bị ai mắng nhiếc hay chê bai gì trước mặt người khác.

Tôi bảo, đó là người ta ngại, không nói ra thôi chứ không có nghĩa là vợ hoàn hảo, không có điều gì khiến người khác phải phê bình.

{keywords}

Có hôm, tôi nghe được cuộc điện thoại của vợ nói với người nhà, chê bai bố mẹ tôi quê mùa. (ảnh minh họa)

Kể từ lần đó, có vẻ vợ ác cảm với tôi và gia đình tôi. Những việc như vậy, về sau vợ không động đến nữa. Vợ mặc kệ bố mẹ tôi hay tôi làm. Nhưng bố mẹ tôi mua cái gì về, cả tối vợ nói tôi không ra gì. Vợ bảo ‘đúng là con mắt của các cụ già, người quê quê, không sắm được cái gì hiện đại. Mua cái hiện đại về thì chê bai đủ thứ, rồi lại đi mua mấy thứ quê mùa, nhìn đã thấy không có sự sang trọng…’. Thái độ của vợ khiến tôi thấy khó chịu vô cùng, những câu nói đó vợ cũng thốt ra được sao, nhất là lại nói với bố mẹ chồng?

Vợ đi làm, thu nhập tốt, ăn mặc rất sang chảnh, diện dập vào bản thân, điều đó tôi không ý kiến. Vì dù sao, mỗi người một tính, mỗi công việc một khác, tùy từng hoàn cảnh mà ăn mặc sao cho đẹp. Vợ tôi làm công việc đó, chuyện ăn mặc có chút sexy thì tôi cũng không để ý. Nhưng mà, mỗi lần bạn bè của vợ tới nhà tôi chơi, vợ đều kiểu bắt tôi, bố mẹ tôi phải ăn mặc theo ý vợ. Có hôm, vợ đi mua cả lố quần áo, nói với bố mẹ tôi là hôm sau có bạn tới chơi, mua bộ đồ này cho bố mẹ mặc. Vợ bảo tôi mặc áo này, quần kia, vì muốn tôi nhìn sang chảnh, giữ thể hiện cho vợ.

Tôi cảm thấy vợ có cái khó hiểu. Tại sao vợ lại có thái độ như vậy. Bố mẹ tôi có vẻ không hài lòng. Bố mẹ bảo, ‘vợ con làm sao đấy, sao nó cứ làm theo ý mình. Bạn nó tới nhà chơi thì cứ chơi, nó khinh bố mẹ chồng nó xấu xí hay sao mà bắt mặc này, mặc kia?’. Thấy mẹ tôi phản ứng, lại còn khó chịu, tôi bức bối trong lòng lắm. Vợ tôi đã khiến mẹ buồn. Con dâu thì mà lại có thái độ khinh khỉnh với bố mẹ chồng như vậy. Từ chuyện vợ chê bai bố mẹ tôi chuyện sắm đồ lần trước, tôi đã bỏ qua rồi. Lần này lại chuyện nữa, tôi thật sự không chịu nổi…

Có hôm, tôi nghe được cuộc điện thoại của vợ nói với người nhà, chê bai bố mẹ tôi quê mùa. Vợ bảo, có những món ăn tây mua về, bố mẹ không ăn được, còn chê bai không ngon trong khi vợ phải mua mất bao nhiêu tiền. Nghe vợ nói thế, tôi cảm thấy chạnh lòng. Vợ còn bảo, ở nhà chồng chán, phải nhịn hết, có những thứ không thích vẫn phải làm. Còn có những thứ mình thích thì bố mẹ không ưng nên nhiều lúc bực bội chỉ muốn cãi lại. Vợ tôi ca thán chuyện nhìn bố mẹ tôi không lịch sự, các cụ lạc hậu, bạn bè cũng không muốn rủ tới chơi vì sợ họ chê bai này kia, đang tính chuyện ra ngoài ở…

{keywords}

Vợ còn tự tỏ ra mìn có trình độ, nên luôn nói với tôi bằng cái giọng: “Từ trước tới giờ không ai chê em, anh đừng có chê. (ảnh minh họa)

Tất cả những gì vợ nói khiến tôi cảm thấy thất vọng vô cùng. Người con gái tôi từng yêu bây giờ thay đổi chóng mặt, hay tại trước đây em che đậy bản chất quá tốt, khiến tôi không nhận ra?

Lúc tôi buồn, tôi giận vợ nhất thì vợ lại mang bầu làm tôi không thể nào vô trách nhiệm với vợ được. Tôi cần có trách nhiệm với vợ, sự quan tâm dành cho vợ, chứ tôi không thể nào tỏ ra khó chịu, ảnh hưởng tới đứa con trong bụng. Nhưng càng lúc mang bầu, vợ càng khó tính. Vợ tự tiện làm mọi việc, không bao giờ hỏi ý kiến bố mẹ tôi, không bao giờ xin phép chồng. Tôi cảm thấy buồn và mệt mỏi vì cách ứng xử của vợ lắm. Lúc nào cũng tỏ ra bình thường nhưng lên nói chuyện điện thoại thì tha hồ nói xấu nhà chồng.

Vợ còn tự tỏ ra mìn có trình độ, nên luôn nói với tôi bằng cái giọng: “Từ trước tới giờ không ai chê em, anh đừng có chê. Em có đủ trình độ để biết, việc mình làm là đúng, là sai, là có lợi hay có hại nên anh đừng bận tâm vào”. Cái từ ‘trình độ’ nghe đến khó chịu…

Tôi không chấp với vợ mình, nhưng mà tình cảm của tôi dành cho vợ đúng là không được như trước nữa. Thôi thì mặc kệ mọi chuyện, đến đâu thì đến. Tuy nhiên, tình hình thế này, chắc là cho vợ ra ở riêng thì mọi thứ sẽ tốt hơn, không nhỡ ở chung, tình cảm lại sứt mẻ, bố mẹ chồng và con dâu không hòa thuận thì chỉ có tôi là người khổ mà thôi. Vợ học cao thì có là gì chứ?

(Theo Khám phá)