Một mặt tôi tự nhủ rằng mình đã có gia đình, chỉ cần sẩy chân một chút là có thể khiến con tôi mất đi mái nhà êm ấm. Mặt khác tôi luôn so sánh người ấy với chồng tôi. Trăm nghìn lần tôi đã ước giá mà chồng mình cũng được như vậy.

{keywords}
Ảnh: B.N

Tôi không biết có phải vì chưa có được nhau nên tôi luôn nhìn mọi thứ của anh ấy bằng ánh mắt màu hồng, hay quả thực đó là mẫu đàn ông trong mộng đích thực của tôi.

Chúng tôi đã làm cùng công ty cả ba bốn năm nay. Nhưng gần đây khi được làm chung một dự án, ngồi gần nhau, tiếp xúc nhiều, anh ấy mới thể hiện quan tâm tới tôi nhiều hơn, khiến tôi rung rinh. Anh 35 tuổi, vẫn đang độc thân. Còn tôi đang có một gia đình bình thường với một người chồng bình thường. Chồng tôi không vũ phu, không cờ bạc, không gái gú nhưng khô khan, lười làm việc nhà, lười chia sẻ và thỉnh thoảng cả lười tắm.

Biết tôi đã có gia đình nên người đồng nghiệp đó rất ý nhị. Anh chưa bao giờ nói thẳng ra là có tình cảm với tôi hay thể hiện quá lố. Nhưng từ trong thâm tâm, cả hai đều biết chúng tôi có chút gì đó hơn mối quan hệ đồng nghiệp. Tôi cảm mến và ngưỡng mộ anh ấy vì gần như điều gì anh cũng có thể giúp tôi.

Điện thoại tôi hỏng mang ra hàng sửa 2 lần vẫn bị hỏng lại cùng một lỗi. Anh không phải thợ sửa điện thoại chuyên nghiệp nhưng anh bảo để anh thử xem sao, thế mà từ lúc anh đụng tay vào, nó không còn tái phát “bệnh” cũ.

Công việc tôi có những ca khó xử lý, nhờ anh ấy ở bên giúp đỡ, tôi thấy nhẹ nhàng hơn hẳn. Đến những việc rất phụ nữ như da tôi dễ để lại sẹo dù chỉ bị thương nhẹ hay muỗi đốt, anh cũng nhờ em gái đặt mua loại kem trị sẹo tốt tặng tôi.

Ở cơ quan tôi được quan tâm như vậy nhưng khi về nhà tôi phải tự mình làm hết mọi thứ. Từ thay cái bóng đèn đến kèm con học bài. Có ca thán với chồng thì cũng chỉ nhận được câu trả lời: “Em không thích làm thì đừng làm nữa, bóng đèn gọi thợ đến thay đi, cơm gọi người ta ship đi, con để nó tự học đi”. Chồng nói vậy làm tôi càng bất mãn, gia đình là để vun vén mỗi người một việc chứ nếu không ai làm gì cả, thì ngôi nhà chỉ còn là nơi ở trọ.

Tôi không còn trò chuyện nhiều với chồng vì anh không mấy hứng thú trước những câu chuyện của tôi. Nhưng tôi lại hay tâm sự với đồng nghiệp nam thân thiết.

Tôi biết mình nên dừng lại trước khi mọi chuyện đi quá xa, nhưng mỗi lần có chuyện buồn hay vấn đề gì khúc mắc, tôi lại mềm lòng tìm đến người ấy, vì không ai khác có thể giúp tôi vượt qua. Tôi phải làm sao để chạy trốn khỏi cơn say nắng này?

Lời đề nghị của bố chồng trước đám cưới khiến cô dâu trẻ uất ức

Lời đề nghị của bố chồng trước đám cưới khiến cô dâu trẻ uất ức

Trong ngày rước dâu, bố chồng yêu cầu chúng em diễn một “vở kịch” chỉ để thỏa mãn tính sĩ diện hão của ông.

Theo Dân Trí