Vợ tôi nói: “Về đấy, gặp ai cũng giới thiệu anh em, ba bề bốn bên đều là anh em, em chẳng biết vai vế thế nào mà chào cả, phát ngại lên được”. Vậy nên mỗi lúc nhà có việc cô ấy đều viện cớ bận nọ bận kia để tôi về một mình.

{keywords}
 

Vợ tôi vừa có bầu chưa đầy hai tháng. Sáng biết tin vui thì chiều tôi nhận được tin bà nội mất. Ngay lập tức tôi bảo vợ thu xếp về quê. Nhưng đến lúc chuẩn bị về thì cô ấy thay đổi ý định không về nữa. Cô ấy nói: “Em nghe người ta nói, phụ nữ mang thai kiêng dự đám tang vì sẽ không tốt cho thai nhi. Anh về một mình đi, em không về nữa”.

Trong lúc nhà đang có tang gia bối rối, nghe vợ nói vậy khiến tôi bực bội. Tôi là cháu đích tôn, cô ấy là vợ tôi, là dâu mới. Không có lý gì bà nội tôi mất mà vợ lại không về. Bình thường có giỗ chạp hay đám cưới họ hàng cô ấy không muốn về tôi không năn nỉ. Nhưng đây là bà nội tôi mất, làm sao cô ấy có thể vì lý do mang thai mà không về.

Tôi cáu, nói không về không được, em làm như vậy là khiến mọi người cười vào mặt anh. Anh chẳng nghe ai nói có bầu mà kiêng dự đám tang. Thời nào rồi mà còn nói những điều mê tín như vậy. Nhưng cô ấy vẫn cứng đầu: “Dù sao thì bà cũng mất rồi, con mình thì mình phải giữ gìn chứ. Vả lại em về đấy thì có làm được gì đâu”.

Tôi chẳng có thời gian mà đôi co với vợ, một mình ra về, lòng đầy buồn bã và thất vọng.

Đúng như tôi dự đoán, về nhà ai cũng hỏi sao vợ tôi không về. Tôi không dám nói cô ấy vừa mới có thai nên không muốn về, vì nghe nó vô lý lắm. Trong anh em nội ngoại, các chị đang mang bầu vẫn đến dự đám tang, phụ giúp này nọ đấy thôi. Vậy nên tôi nói là vợ tôi ốm.

“Vợ mày ốm thế nào, ốm liệt giường liệt chiếu hay sao mà không về được. Nó là con dâu cả, là vợ của đích tôn. Tương lai cái nhà này đều nhìn vào vợ chồng mày. Nhà có việc như vậy, nó còn không về. Đợi lúc bố mẹ chồng ốm đau rồi chết, nó cũng nói mệt không về được à? Là nó coi thường nhà chồng nên mới cư xử như vậy. Một cuộc gọi điện về nhà hỏi thăm tình hình cũng không có”. Nhìn vẻ tức giận của mẹ tôi, tôi biết vợ tôi càng sai to rồi.

Mấy hôm nay tôi nhìn vợ tôi đều thấy khó chịu. Cô ấy thì luôn miệng nói: “Ai nghĩ gì, trách gì em cũng chịu. Nhưng anh mà còn trách em thì em không có gì để nói. Em chỉ cần biết việc gì tốt cho con thì em làm”.

Cho đến lúc này tôi mới thấy rõ sự ích kỉ của vợ mình. Nó khiến tôi thật sự thất vọng. Là vì vợ tôi quá mê tín vào những điều vô căn cứ, thật sự lo cho con, hay cô ấy không muốn về quê chồng đến nỗi chuyện gì cũng có thể mang ra làm lý do?

Lời đề nghị của bố vợ khiến chàng rể đứng ngồi không yên

Lời đề nghị của bố vợ khiến chàng rể đứng ngồi không yên

Hai hôm nay, tôi như ngồi trên đống lửa khi liên tục nhận được tin nhắn, cuộc gọi của bố vợ. Bây giờ tôi không biết phải giải quyết thế nào cho trọn vẹn. 

Theo Dân trí