- Tôi nghĩ mình may mắn khi có được một người chồng biết thương vợ, chiều chuộng quan tâm hết mực. Nhưng tôi cũng không biết liệu mình có xui xẻo không, khi phải làm dâu trong gia đình mà ai cũng vô cùng lạnh lùng, ít nói.

TIN BÀI KHÁC

Tôi phải nhấn mạnh vào “lạnh lùng” bởi không chỉ kiệm lời, người nhà chồng tôi còn không biết quan tâm đến cảm xúc của người khác. Lúc sắp cưới, tôi đã nghĩ ra đủ trường hợp rắc rối mình sẽ phải đối mặt, khi mà ngoài bố mẹ chồng, tôi còn sống chung với hai chị lớn chưa kết hôn. Nhưng không ngờ mọi thứ lại khác xa tưởng tượng, bởi đơn giản, chẳng ai thèm để ý đến tôi cả.

Sáng hôm đầu tiên về làm dâu, bố mẹ chồng dậy đánh cầu lông, tenis, rồi đi ăn sáng với nhau, giống như tối qua chưa từng nghe thấy tôi nhắc “mai con nấu bún bò cho cả nhà.” Tôi thắc mắc thì mẹ chồng đáp tỉnh bơ “thói quen rồi con, không bỏ được.” Hai chị thấy tôi nấu cũng mặc kệ, không ăn cũng không nói, làm cả ngày hôm ấy tôi chỉ biết ăn canh bún trừ cơm.

Chưa hết, đi làm căng thẳng, đến khi về nhà, tôi cũng chỉ có thể trò chuyện với mình bà giúp việc. Dù nhà đông người, cả bữa tối không ai nói với ai một câu. Ăn cơm xong mạnh ai làm việc người nấy. Các chị mặt lúc nào cũng lạnh tanh, hỏi thì ậm ừ vài câu rồi chuồn về phòng riêng đóng cửa. Bố mẹ chồng không đi nhảy đầm, mua sắm thì cũng về phòng xem phim, mặc kệ con cái muốn làm gì cũng được.

Bởi như vậy, tôi cứ đinh ninh mẹ chồng là người dễ tính, không xét nét để ý. Có lần, tôi thử lân la hỏi mẹ chồng cách luộc gà không bị nứt da. Chỉ thế thôi, nhưng không ngờ bà làm cho tôi một trận khiếp vía. Bao nhiêu vấn đề về nữ công gia chánh được bà lôi ra nói, như thể tôi là đứa không có tí kiến thức cơ bản nào, có nguy cơ gây ra thảm họa ngộ độc. Không những thế, bà còn lôi đủ thứ hóc búa hỏi ngược lại khiến tôi toát mồ hôi, dù tôi chưa từng thấy bà vào bếp nấu ăn bao giờ. Sau lần ấy, tôi sợ không dám hỏi thêm bà điều gì nữa.

{keywords}
Tôi cảm thấy cô đơn dù nhà chồng rất đông người (Ảnh minh họa)

Bố chồng thì tôi càng không thể bắt chuyện. Ông có một vẻ ngoài đạo mạo lạnh lùng đến mức đáng sợ. Thỉnh thoảng, ông lại liếc mắt sắc lẻm, khiến tôi có cảm giác mình giống như tên trộm đang làm điều mờ ám. Bởi thế, chính tôi mới là người phải trốn tránh để không phải chịu đựng ánh nhìn sắc như dao đó của bố chồng.

Dù vậy, đôi lúc trong bữa ăn, tôi vẫn cố gắng khơi chuyện, nhưng dường như mọi nỗ lực đều không ăn thua. Cả nhà hờ hững đáp qua loa, hoặc coi như chưa nghe thấy tôi nói gì. Có hôm cãi nhau với chồng ầm ĩ nhưng cũng không ai thèm ngó ngàng đếm xỉa. Hai người chị lớn mà tôi nghĩ mình có thể tâm sự thì luôn tìm cách tránh né.

Tôi tủi thân hỏi chồng, anh bảo do đấy là thói quen sống của cả nhà, khuyên tôi hãy mặc kệ. Nhưng tôi biết mặc kệ thế nào, khi tình trạng đấy cứ kéo dài ròng rã suốt một năm trời, khiến tôi cảm thấy vô cùng cô đơn. 

Bố mẹ đẻ ở quá xa, ngoài chồng ra, xung quanh tôi không có lấy một ai cho tôi cảm nhận được tình cảm yêu thương. Tôi đang sợ rằng một ngày nào đó, mình cũng biến thành người như gia đình chồng, lạnh lùng và không còn biết quan tâm đến điều gì khác nữa ngoài bản thân. Nếu con tôi cũng được sinh ra trong gia đình đó, liệu nó sẽ ra sao?

Thùy Linh

Bạn đọc có thể chia sẻ tâm sự của mình về các vấn đề gặp phải trong cuộc sống cho chuyên mục Chuyện chung, chuyện riêng. Bài viết gửi về địa chỉ banbandoc@vietnamnet.vn