- Yêu nhau 2 năm, tôi ra sức chiều chuộng em vì em là cô gái ngoan hiền, nhu mì và rất trong sáng. Tôi không giàu có, chỉ là chàng trai 24 tuổi tay trắng, chỉ có trái tim yêu em...

Em nhận lời lấy tôi bất chấp bao nhiêu người giàu có hơn, có vị trí, đẹp trai hơn tôi theo đuổi. Tôi hạnh phúc còn hơn bắt được vàng, nguyện cả đời này sẽ làm mọi điều để em hạnh phúc.

Trước ngày cưới, em đã trao tôi cái quý giá nhất đời con gái. Giữa lúc mặn nồng, em thủ thỉ: "Cưới em về, anh đừng để em phải khổ đâu đấy. Em vụng lắm, chỉ sợ mẹ chồng thôi". Tôi cười xòa, mẹ anh hiền lắm, em đừng lo.

{keywords}

Vợ tôi muốn mẹ vào Nam chơi và nếu được sống trong Nam…

Nhưng quan hệ mẹ chồng nàng dâu lại là thứ khiến tôi phải lo nhất sau ngày cưới. Mẹ tôi mới hơn 50 tuổi, hay ốm đau. Mẹ rất hiền nhưng có tính hay nói nhiều. 

Từ khi em về làm dâu, việc nhà mẹ vẫn làm giúp để tôi và em yên tâm đi làm. Em là cô giáo mầm non đang đi dạy hợp đồng. Đứng lớp cả ngày khiến em mệt mỏi, về nhà lại lo cơm nước, em ỉu xìu thấy rõ. Tôi thương em đến rửa bát không nỡ để em làm. Mẹ không nói gì, thỉnh thoảng còn làm hộ tôi.

Rồi em có bầu. Những ngày mang thai em đôi khi mè nheo làm nũng nhưng tôi luôn chiều theo ý em vì sợ tâm trạng vợ không tốt sẽ ảnh hưởng đến con. Đáng buồn là từ lúc có thai, em hay ca cẩm và than phiền về mẹ. Em bảo bà hay nói nhiều, khiến em buồn, khổ tâm. Rồi bà chê em nhỏ người, sợ sinh đẻ không tốt… khiến em tủi thân. 

Tôi hỏi em là mẹ nói với ai thì em không trả lời, chỉ bảo lời đến tai em là thật. Tôi có góp ý với mẹ và bảo: "Có gì mẹ lựa lời xoa dịu vợ con để cô ấy đỡ tủi thân". Mẹ nhìn tôi như người ngoài hành tinh, cũng từ đó hai mẹ con có sự xa cách. 

Mẹ không còn hay thủ thỉ tâm tình với tôi như trước, có gì cũng chẳng nói chẳng rằng. Mẹ ít ăn sáng với vợ chồng tôi, thay vào đó bà tự đi ăn ngoài. Vợ tôi than phiền, con dâu có bầu mà mẹ chồng chẳng vui. Cô ấy lại tủi thân, khóc lóc. Cô ấy muốn ra ở riêng, nhưng tôi làm gì có tiền để tìm một mái nhà khác? 

{keywords}

Tâm trí tôi rối bời khi đứng giữa vợ và mẹ.

Chúng tôi thuê trọ cũng khó vì sắp có con, bao nhiêu khoản tiền phải lo, trong khi từ trước đến nay mẹ vẫn lo cho chúng tôi đầy đủ cả. Vợ bảo tôi nhu nhược, không có chí, khiến cô ấy thất vọng. Điều này khiến tôi suy nghĩ nhiều.

Mẹ tôi gần đây hay ốm vặt, ăn ít và hay nôn khan. Vợ bảo đưa mẹ đi khám xem có phải mẹ bị viêm gan hay không. Cô đọc báo thấy dấu hiệu bệnh của mẹ dễ bị viêm gan mà bệnh này “lây kinh khủng”, ảnh hưởng đến con. 

Tôi thuyết phục mẹ đi khám bệnh nhưng mẹ không đồng ý. (Trước đến nay mẹ đều rất sợ đi bệnh viện, vừa sợ thuốc thang vừa sợ tốn tiền). Mẹ nói mẹ chẳng làm sao, chỉ mệt mỏi trong người. Vợ tôi thì khăng khăng nếu mẹ không đi khám chắc là bà muốn giấu bệnh. Đẻ con mà trong nhà có người mắc bệnh truyền nhiễm thì rất sợ. Cô ấy đòi về nhà mẹ đẻ một thời gian.

Tôi rất buồn, không muốn xa vợ vì yêu vợ vô cùng. Nhưng tôi cũng không thuyết phục được mẹ đi khám bệnh. Thời gian gần đây, cô ruột tôi trong miền Nam ngỏ lời đón mẹ vào miền Nam chơi, cảm ơn mẹ một thời đã hết lòng giúp đỡ cưu mang vợ chồng cô khi khốn khó. 

Mẹ tôi thì không muốn đi xa, nhất là khi chúng tôi sắp đón con đầu lòng. Nhưng vợ tôi biết tin thì mừng lắm. Cô ấy cứ nhắc đi nhắc lại, bảo tôi thuyết phục mẹ vào Nam chơi và nếu được thì ở luôn trong ấy, khí hậu hài hòa, dễ chịu. 

Mẹ tôi đôi lần vô tình nghe con dâu nói, tôi thấy mẹ buồn lắm. Gần đây mẹ càng ít nói, đi làm gì thì thôi, ở nhà là sang hàng xóm có khi tối mới về đi ngủ. Cả nhà có 3 người nhưng chẳng nói chuyện mấy khi.

Những lời của vợ cứ văng vẳng bên tai, tôi vừa muốn chăm sóc mẹ, làm mẹ đỡ buồn, vừa muốn chiều lòng vợ để cô ấy có một thai kì khỏe mạnh, trọn vẹn và sinh con được an toàn, mãn nguyện. 

Nhưng thực sự, tôi kém ăn nói lại không hiểu tâm lý phụ nữ, tôi chẳng biết thuyết phục mẹ như thế nào. Nếu mẹ không muốn vào Nam, thì tôi cũng thực sự không biết làm gì cho vợ vui vẻ, an tâm. Tâm trí tôi rối bời khi đứng giữa vợ và mẹ.

Độc giả Lê Nam (Hải Phòng)