- Thời sinh viên, tôi luôn được bạn bè nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, bởi những bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền, chiếc túi xách có giá bằng cả năm ăn học của sinh viên nghèo. Họ luôn thấy tôi bóng bẩy, xinh đẹp nhưng ít ai biết được, sự thật, tôi phải bán thân để đánh đổi những thứ đó.

TIN BÀI KHÁC

Tôi xuất thân từ một vùng quê miền Trung nghèo khó, bố mất sớm chỉ còn mẹ và ba đứa em trai nheo nhóc. Đỗ đại học trong niềm tự hào của gia đình, tôi quyết tâm tương lai thật giàu có để giúp đỡ mẹ và các em. Thủ đô hoa lệ với tôi lúc đó là miền đất hứa, là cơ hội đổi đời.

Với nhan sắc mặn mà xinh đẹp của người con gái miền biển, nhưng lại có tâm hồn non nớt ngây thơ, tôi yêu một người bạn học cùng khóa, cùng trường. Nhưng khi lỡ có thai, anh ta đã bỏ rơi tôi với số tiền vay nóng bạn để tôi đi "giải quyết". Đau đớn, ê chề tôi sa ngã từ đó.

Tôi trở thành gái bán thân, kiếm tiền bằng cách dơ bẩn nhất. Với mác sinh viên đại học, có nhan sắc tôi tìm đến những đại gia đáng tuổi cha chú mình.

{keywords}
Tôi trượt dài vì cú ngã đầu đời (Ảnh minh họa)

Những người đàn ông đó đem lại cho tôi mọi thứ, quần áo, giày dép hàng hiệu, ở trong những căn hộ chung cư cao cấp. 

Tôi cứ sống như vậy, cho đến khi tốt nghiệp. Ngày rời thủ đô đến một thành phố xa lạ, tôi quyết tâm làm lại từ đầu, dùng số tiền mình có được để sống cuộc đời khác, tử tế hơn, kiếm một người đàn ông biết trân trọng làm chồng.

Nhưng cuộc đời thật không biết được chữ ngờ. Ngày về làm việc tại đó, tôi đã gặp được người đàn ông định mệnh của mình. Ngỡ tưởng đã có trong tay mọi thứ mình muốn, thì chính anh lại khiến tôi lo sợ về tương lai.

Anh là người nho nhã, có học thức và biết trân trọng người yêu mình. Anh yêu tôi thật lòng, dành cho tôi nhiều điều tốt đẹp và đặc biệt, anh chưa một lần đòi hỏi. Dù tôi có chủ động, có hấp dẫn thì anh vẫn nâng niu, coi tôi như báu vật, muốn để dành đến giây phút tân hôn. Nếu là người phụ nữ khác, có lẽ họ sẽ hạnh phúc. Nhưng tôi lại sợ hãi vô cùng.

{keywords}
Anh dành cho tôi thứ tình cảm chưa bao giờ tôi có được (Ảnh minh họa)

Càng ngày, tình cảm chúng tôi dành cho nhau ngày một nhiều hơn. Tôi yêu anh đến mức không dám để anh phải chịu thiệt thòi, chỉ mong bù đắp được quá khứ lầm lỗi của mình. Cãi nhau, nếu anh có sai, tôi cũng nhận lỗi, không dám giận. Đi làm về, tôi lại đến nhà anh cơm nước, dọn dẹp. Bố mẹ anh quý mến tôi, vì tôi vừa xinh đẹp, ngoan ngoãn, vừa chăm chỉ. Tôi cũng kính trọng họ như chính bố mẹ đẻ của mình.

Tình cảm anh dành cho tôi giống như một ân huệ. Dù hiện tại, anh vẫn chưa biết quá khứ người yêu mình, nhưng tôi lo sợ rằng, sớm có ngày anh sẽ phát hiện ra. Mỗi khi đi cùng anh đến chỗ đông người, tôi lại có cảm giác người ta đang nhìn ngó, chỉ trỏ. Anh rủ tôi đi ăn với bạn bè, đối tác, tôi luôn viện lý do để lẩn trốn, vì sợ gặp khách quen. 

Tôi sống trong hai cảm xúc lẫn lộn: sung sướng, hạnh phúc vì tình yêu của anh, nhưng xấu hổ, tự ti vì quá khứ nhơ bẩn của mình. Đôi lúc, tôi còn nghĩ, có khi nào đây chính là cái giá phải trả vì đã từng sống buông thả. Có những đêm tôi mơ anh phát hiện mọi chuyện, chửi tôi là loại con gái bẩn thỉu và bỏ tôi đi, tỉnh dậy mồ hôi ướt đầm đìa. Nỗi sợ hãi ngày càng lớn khiến tôi không còn biết nên làm thế nào nữa.

Độc giả N.T.T