Tôi là giáo viên cấp I, lấy chồng muộn hơn so với chúng bạn do có phần “kén cá chọn canh”, cao thì chẳng tới thấp không thông. Cuối cùng, bác tôi dắt mối cho một anh bộ đội cũng chững tuổi, ngoại hình không mấy sáng sủa như tôi mong muốn nhưng bù lại anh khá hiền lành, thật thà.

Thôi thì, con gái đã đến cái tuổi 30 cũng đành chấp nhận số phận an bài. Sống với nhau ít tình thì nhiều nghĩa, rồi cũng sẽ đâu vào đấy thôi, các cụ ngày xưa vẫn thế mà cũng sống đến đầu bạc răng long đấy thôi.

{keywords}
Ảnh: Minh Anh

Nhưng thói đời, cứ người hiền lành lại hay cục súc và gia trưởng. Chồng tôi là bộ đội đóng quân ở xa, cuối tuần mới về với vợ, nhưng lại không tâm lý. Về nhà là anh la cà rượu chè hết nhà này đến nhà kia, vợ dại con thơ nhiều khi chỉ biết mỏi cổ đợi chồng về trong 2 ngày phép cuối tuần.

Có khi vì những va chạm nhỏ trong nhà mà anh không giữ được bình tĩnh, lại thêm tính gia trưởng nên đôi lần xuống tay với tôi. Tôi không hận thù, oán thán, chỉ thấy buồn chán cho hôn nhân và cuộc sống của mình. Tôi hiểu là mình đã sai khi quyết định kết hôn mà không có tình yêu nhưng chưa bao giờ tôi dám thừa nhận điều đó.

Rồi một ngày đẹp trời, tôi gặp người ấy. Người ấy tên Dũng - ở sát vách nhà chồng tôi nhưng do Dũng đi làm ăn xa ít về nhà và tôi cũng sống khép kín không mấy khi giao du hàng xóm nên không biết. Dũng đẹp trai, thoạt nhìn đã toát lên vẻ tài tử, phong lưu.

Do một lần đường điện của xóm bị chập cháy, các nhà đều sửa được riêng nhà tôi tối om vì không có ai sửa, chồng tôi ở trên đơn vị không về. Bố mẹ giục tôi sang nhà hàng xóm nhờ anh Dũng sang sửa giúp. Tôi lật đật chạy sang thì gặp một người con trai mặt mũi sáng láng, cao ráo, trông rất duyên. Anh xắn tay áo nhiệt tình giúp nhà tôi.

Qua ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn pin, tôi thấy cơ bắp anh nổi lên cuồn cuộn, những nét nam tính khỏe khoắn lộ rõ qua gương mặt vuông vức chữ điền. Rồi đôi mắt đầy lửa tình của anh bắt gặp ánh mắt đầy si mê của tôi. Lần đầu tiên tôi biết thế nào là rung động và con tim như cồn cào cơn đói đòi được yêu đương, được vẫy vùng.

Sau lần ấy, chúng tôi thường tạo cớ gặp nhau thường xuyên hơn, tình cảm lớn dần lên, vượt qua cả cảm giác tội lỗi với bố mẹ chồng, phản bội chồng. Chúng tôi hẹn hò nhau ở quán café, ở các nhà hàng, đi chơi xa ở các khu du lịch.

Tôi ngất ngây với mối tình hiện tại, cảm giác như lần đầu được yêu, được nâng niu, chăm chút và trân trọng đến từng chút. Kể cả khi đã biết Dũng chỉ là một tay chơi cờ bạc, dân giang hồ anh chị mà tôi cũng không thể từ bỏ. Tôi còn nuôi hy vọng, bằng tình yêu của mình có thể khiến Dũng bước sang một ngã rẽ cuộc đời lương thiện hơn.

Được gần 1 năm qua lại, mối quan hệ của chúng tôi cũng đã có tiếng xì xèo. Tôi vốn định chủ động nói chuyện với chồng để ly dị. Tôi định theo Dũng vào nam lập nghiệp, anh bảo đã có cơ sở nhà cửa trong đó, chỉ còn đợi tôi về vun vén tổ ấm, anh cũng chấp nhận cả con gái tôi nếu sau khi ly dị tôi giành được quyền nuôi con.

Nhưng chưa kịp nói thì mọi chuyện đã vỡ lở. Chồng biết tôi đã thay lòng đổi dạ, theo dõi và bắt được chúng tôi đang đi chơi với nhau. Chồng tôi hùng hổ xông vào, túm tóc tôi đánh, tưởng dạy dỗ cho tôi và Dũng một bài học nhớ đời. Nhưng không ngờ chồng tôi vừa ra đòn đã bị Dũng và đàn em đánh cho một trận vì tội đã không mang lại hạnh phúc cho vợ lại còn động thủ chân tay.

Chồng tôi bị thương, bê bết máu, tôi khóc lóc van xin mãi Dũng mới tha cho anh.

Rồi bố mẹ chồng tôi biết chuyện nổi xung lên, đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi ôm con về nhà mẹ đẻ, nhưng ngày nào cũng phải nghe bố mẹ đẻ mắng mỏ nhiếc móc và bố mẹ chồng đến chửi bới. Chồng tôi thì cắt đứt hoàn toàn liên lạc. Trong thời gian này, Dũng cũng lặn mất tăm không rõ tại sao. 

Tôi thực sự đau khổ, rối bời. Tôi chỉ muốn được sống với chính mình, được yêu thương đúng nghĩa, tôi đã sai ở đâu mà sao số phận lại bất công với tôi như vậy?

 

Cú sốc cô gái trẻ sau khi qua đêm cùng đại gia trong khách sạn

Cú sốc cô gái trẻ sau khi qua đêm cùng đại gia trong khách sạn

 Từ hôm đưa tôi vào khách sạn, anh không còn nhắn tin hỏi thăm, quan tâm tôi như trước nữa. Tôi gọi, anh bảo bận và mất hút từ đó.  

 
 Theo Dân Việt