"Tôi không đặt mục tiêu, quan trọng là hợp nhau nhưng có lẽ vậy nên khó tìm" - anh chia sẻ tiêu chí chọn vợ.

Cuộc trò chuyện qua điện thoại với Minh Quân réo rắt tiếng cười. Có lẽ vì cuối tháng Chạp, lòng người thênh thang. Cũng có thể vì, Minh Quân lạc quan và bằng lòng với cuộc sống hiện tại, cuộc sống mà anh đã chọn lựa.

{keywords}

Nhắc đến Minh Quân, khán giả nhớ ngay đến gương mặt baby, nụ cười với chiếc răng khểnh.

- Chào Minh Quân, nhìn lại những thành quả của năm 2015, anh thấy bản thân có những dấu ấn nào đáng để nhắc nhớ?

Trong năm rồi, tôi chưa có nhiều dự án cá nhân mà chủ yếu tập trung cho những dự án âm nhạc gắn liền với cộng đồng, xã hội, những sự kiện của đất nước như: Quốc ca với gần hai ngàn người, Ai yêu Bác Hồ Chí Minh với khoảng 500 người tham gia, rồi gần đây nhất thì có dự án Trái tim cho em với khoảng 200 nghệ sĩ nổi tiếng góp mặt. Thật may mắn vì các dự án đều nhận được sự quan tâm, động viên, ủng hộ hết mình của các cấp lãnh đạo, các anh chị em nghệ sĩ và sự đón nhận, hưởng ứng của khán giả.  

Tất nhiên, trong năm mới, tôi nghĩ mình cũng cần phải cân đối lại cả hai bên. Năm vừa rồi gần như tôi chưa ra sản phẩm cá nhân nào. Tôi dự định sẽ tung ra một vài sản phẩm về mùa xuân, quay ở Tràng An, Ninh Bình có tên là Non nước hữu tình. Sản phẩm này đã được đối tác nước ngoài hứa giúp đỡ, phát hình ảnh tại nước họ để giới thiệu hình ảnh về Việt Nam. Bên cạnh đó là một số ca khúc về mùa xuân, một ca khúc trong phim của VFC.

- Nhắc đến Minh Quân là những đến những bản ballad ngọt ngào, từ đâu anh có sự chuyển hướng như vậy?

Có lẽ là từ lần mẹ tôi phải điều trị trong viện. Hôm đó đi diễn về, tôi thấy mọi thứ khác bình thường, đồ đạc hơi bừa bộn, không giống mọi khi. Tôi gọi điện cho bố, bố nói mẹ đang cấp cứu ở viện, bác sĩ đang hội chẩn. Cả nhà không cho tôi hay vì sợ tôi lo lắng. Nghe bác sĩ bảo mẹ có triệu chứng bị u, tiền đề của ung thư, tôi thực sự rất sợ, bởi trước đây mình chưa thấu hiệu được nỗi sợ hãi ấy. Mình mới hiểu được cảnh có bệnh vái tứ phương, vì hy vọng cho người thân, giá nào mình cũng sẵn sàng.

Trong thời gian chăm sóc mẹ, tôi thấy cô bệnh nhân nằm bên cạnh mẹ khóc. Cô bảo gần 20 năm nay thèm, khát khao cái cảm giác được người ta chăm sóc, con cô khỏi bệnh nấu cho cô miếng cháo. Trời ơi, cái mơ ước ấy sao mà nó giản dị, nó đời thường vô cùng! Và, rất nhiều lần, tôi chứng kiến những giọt nước mắt như vậy, từ người bệnh, người thân của người bệnh, của những người đàn ông, những người đàn bà. Tôi nhận ra rằng, điều quan trọng nhất với mỗi người không phải là hằng ngày đưa cho mẹ từng này tiền, bố mua được gì về cho gia đình mà là tình thân, là sự san sẻ cho nhau. Cho nên, nếu mọi người có thể làm được gì tốt đẹp nhất cho người thân của mình thì hãy làm ngay đi, đừng ngần ngại.

Nó khiến tôi trưởng thành hơn, suy nghĩ, hành xử cũng khác đi. Từ những chuyện trong nghề đến chuyện gia đình. Bây giờ, dứt khoác là tôi phải về ăn cơm với bố mẹ, trừ trường hợp phải đi diễn xa chứ không bù khú với bạn bè như trước nữa. Tôi luôn luôn muốn được ở gần bên gia đình và cũng nhắc em trai mình như vậy. Thật mừng vì mình đã sớm nhận ra điều đó.

- Từng tạo dựng được tên tuổi ở phía Nam, hỏi thật, có khi nào nhìn lại, anh cảm thấy tiếc nuối?

Nhiều người cũng hỏi tôi tại sao không dành thời gian nhiều hơn, để có vị trí cao hơn? Tôi thường phản hồi là do tôi lười. Đó có lẽ là cách trả lời đó để đỡ hỏi hơn. Cái gì cũng có 2 mặt của nó. Tôi từng nghe một đàn anh nổi tiếng chia sẻ, lúc anh đi diễn nước ngoài vào dịp tết, đứng ở sân bay, anh không hiểu sao nước mắt cứ rơi và tự hỏi những lúc như thế này, sao mình không ăn ở nhà ăn cơm với mẹ, đón tết ở Việt Nam, cứ phải đi bôn ba thế này để được cái gì? Danh vọng và tiền tài luôn cần phải đánh đổi.

Thứ 2 có lẽ là do, tôi không phải là người bằng mọi giá phải nổi tiếng. Tôi chỉ muốn được làm công việc mình yêu thích thôi, cho bản thân sự thoải mái và hạnh phúc. Với nhiều người có thể nó an phận quá. Nhưng tôi nghĩ, mình sống được như thế này là ổn rồi. (cười)

- Ngày Tết anh có thường đi diễn xa nhà không?

Tết hầu như ngày 30, tôi đều cố gắng ở nhà. Có đi xa, thì cũng tranh thủ về. Với tôi ngày nào cũng là tết cả. (cười)

- Là con trưởng trong gia đình, tất bật vậy hoài, bố mẹ không hối thúc anh tìm một cô con dâu sao?

Có chứ, không chỉ riêng bố mẹ đâu, họ hàng, cô dì chú bác hối thúc thường xuyên luôn. Em trai tôi cũng cưới rồi, áp lực còn mạnh hơn nữa. (cười) Tôi cứ lấy lý do là mải chơi, rồi công việc làm cớ, chưa có thời gian.

- Một cô gái như thế nào thì thu hút được sự chú ý của anh?

À, tôi không có đặt mục tiêu gì đâu. (cười) Quan trọng nhất là hợp nhau thôi. Trong ăn uống, quan điểm sống, sở thích. Chứ xem bộ phim, người thích người không thích thì biết làm sao. Có lẽ vậy nên hơi khó tìm. Với lại, tôi sống cùng gia đình nhiều, vẫn có sự quan tâm của mọi người trong nhà, sợ cưới rồi phải tách ra, không còn cảm giác vui vẻ đó nữa. (cười)

- Trời ạ, cái này là do anh tham lam quá đấy…

Mà chắc rồi, cũng sẽ có ai đó phù hợp với mình mà.. (Cười lớn).

- Nhắc tết tuổi thơ, anh nhớ điều gì nhất?

Tôi nhớ nhất là mỗi dịp tết được bố đèo lên chỗ Hồ Gươm, mua đào, mua đồ trang trí ngày Tết. Xưa mỗi lần tôi được điểm 10, bố mới cho lên khu phố cổ ăn kem, ăn phở, hoặc được cái bánh kem be bé xinh xinh. Cảm giác thích lắm vì mình được ra chỗ đông người, được hò reo, đi chùa, lễ. Thích được cho lì xì nữa. Thời đó, quây quần bên nồi bánh chưng, với đại gia đình, vui lắm. Tụ tập nấu nướng, ăn uống từ sáng. Giờ thì cứ ra chợ mua thôi. Mọi người đến ăn uống cũng chỉ trong chốc lát rồi ai lại về nhà nấy.

- Năm mới cũng là năm tuổi của Minh Quân, anh có e dè, kiêng cữ gì không?

E dè cũng nhiều nhưng tôi chiêm nghiệm có những năm sao La Hầu xấu, mình lại được cái gì đấy mà những năm sao tốt lại không bằng. Tôi cũng rất ngạc nhiên không hiểu số mình số gì. (cười giòn) Tôi hy vọng năm tới, tuổi hay không cũng không để ý lắm, quan trọng là mình được mạnh khỏe, thoải mái, không áp lực. Được làm điều mình thích, không trắc trở gì là hạnh phúc rồi. Và sẽ bớt lười hơn, làm được nhiều việc hơn. (cười)

- Cảm ơn Minh Quân đã dành thời gian chia sẻ! Chúc Quân năm mới an lành!

Theo Dân Việt