Những dòng chia sẻ phía sau sự hào nhoáng, thanh lịch của tiếp viên hàng không được đăng tải lên mạng xã hội đã khiến người đọc xót xa.

Tiếp viên hàng không là ước mơ của rất nhiều trẻ với mộng tưởng về cuộc sống hào nhoáng, sung sướng. Song để có thể đứng vững với nghề, nhiều bạn trẻ đã phải đánh đổi cả mồ hôi và nước mắt.

Mới đây, những dòng tâm sự về nghề tiếp viên được đăng tải trên một diễn đàn đã nhanh chóng thu hút sự quan tâm của dân mạng. Đa số đều đồng cảm với những vất vả và gian khó mà những tiếp viên hàng không phải trải qua.

"Tiếp viên ấy, có những ngày, chỉ vừa kéo vali về tới phòng, buông thõng, ngồi khóc ngon lành. Nói khóc chứ cũng không phải, chỉ là nước mắt ở đâu cứ tuôn, là mệt, là cô đơn.

Nhiều khi muốn than thở lắm, mà mở miệng ra là sẽ nghe "tiếp viên có làm gì đâu mà mệt". Những lúc ấy chỉ ước giá như có thể quay lại video một chuyến bay dài mười mấy tiếng để họ xem tiếp viên làm những gì, không chừng lúc ấy há hốc kinh ngạc "sao phi thường vậy".

{keywords}

Có những chuyến bay khách ngủ thì đỡ, còn những chuyến họ muốn thức, thì nào là request, call light liên tục, bánh, nước, trà, cà phê, đau bụng, nhức đầu, đủ các thể loại. Ví như có những chuyến khi ngồi vào ghế thắt dây an toàn để chuẩn bị hạ cánh, để rồi tự giật mình, tám tiếng đồng hồ chỉ đi và đứng, liên tay liên chân không ngừng nghỉ.

Chưa kể khu vực nhiễu động, rung lắc kinh hoàng, mệt lắm, cũng say máy bay chứ phải không, thế mà vẫn cứ mon men nhắc nhở khách thắt dây an toàn, rồi sau đó mới dám yên vị.

Những lúc đó mặt đờ đẫn thẫn thờ rồi, nhưng chỉ cần nghe gọi tới tên, là phải lập tức nở nụ cười "Yes", nếu không muốn vật vã, bị lườm nguýt, đá thúng đụng nia suốt chặng thời gian còn lại.

{keywords}

Tiếp viên ấy, họ thực chẳng hạnh phúc và vui tươi như những gì bạn thấy đâu. Hạnh phúc thế nào khi dăm ba bữa lại xa người thân, người yêu hoặc những ông chồng, vui vẻ để mà nhớ nhung thì cũng tuyệt, nhưng thử nghĩ nếu cãi vã giận hờn buồn rũ rượi, vẫn phải đóng tròn vai một tiếp viên vui và tươi.

Sẽ chẳng ai quan tâm đến ngay cả khi người thân bạn qua đời, bạn vẫn phải trang bị một khuôn mặt cười, sẽ chẳng ai quan tâm bạn đang gặp những vấn đề nan giải thế nào, điều mà họ quan tâm đó là phải thấy được nụ cười với một thái độ lễ phép hết mực.

Bàn tay tiếp viên ấy, chẳng bao giờ xinh đẹp, là những vết chai và trầy xước, móng tay thì sứt mẻ đủ kiểu, sau mỗi chuyến bay thì mang thêm những vết bầm tím trên người rời khỏi máy bay.

Tiếp viên ấy, họ cười thế thôi, chứ mỗi người đúng nghĩa là một nỗi sầu riêng mang luôn. Có dịp ngồi lại tâm sự mới biết, nội tâm ai cũng phức tạp ngổn ngang, chỉ khác là có người muốn chia sẻ, có người giữ riêng cho mình.

{keywords}

Tiếp viên ấy, ở với gia đình thì đỡ, chứ còn xa nhà, nghĩ thử coi về tới phòng trọ, không í ới bạn bè, thì cũng nằm im nghe những bài nhạc bất hủ, không buồn cựa quậy, như chết rồi.

Đặc thù công việc nó vậy, gọi là "đi bay" nhưng khi không bay thì không làm gì cả. Bạn bè đâu phải ai cũng rảnh thời gian giống mình, thế là sẽ có những đứa lủi thủi đi ăn một mình, coi phim một mình, lang thang một mình, chỉ có quẩy là không một mình được thôi, nào ai muốn.

Tiếp viên ấy, mỗi lần họ bước lên máy bay, sẽ không biết được bao giờ mới quay trở về.

{keywords}

(Theo Thế giới trẻ)