Mọi mắc mớ không thể giải quyết được khi
hiệu quả kinh doanh không được đánh giá và phân định rõ ràng
Chừng
nào chưa rõ ràng chừng ấy phải trả giá? Mọi mắc mớ không thể giải
quyết được khi hiệu quả kinh doanh không được đánh giá và phân định
rõ ràng từ đó không có hướng giải quyết hay nói cách khác là không có
lối thoát khi không biết ai là chủ khối tài sản của Tập đoàn kinh
tế nhà nước.
Trụ sở Petrovietnam
Đã là kinh tế thị
trường thì các doanh nghiệp phải kinh doanh mà khi kinh doanh thì mục
tiêu là phải kiếm lời vì kinh doanh không tránh được quy luật giản
dị là cần có vốn và lợi nhuận.
Khi phân tích kết
quả của quá trình đầu tư kinh doanh của doanh nghiệp thì nếu có lợi
nhuận ắt doanh nghiệp phát triển hoặc thua lỗ thì dẫn đến phá
sản. Nhưng bài toán phân chia trách nhiệm về tài sản ở cả hai tình
huống này của tập đoàn kinh tế nhà nước đang không có hoặc có mà
không rõ ràng? Dẫn đến nhiều thắc mắc của nhân dân và làm giảm niềm
tin của nhân dân từ nhiều cách giải quyết không hợp lý nhưng không
có cách nào khác tốt hơn vì chưa có chế tài?
Mối liên kết giữa
quyền và nghĩa vụ của kinh tế tập đoàn nhà nước đang rất mơ hồ và
không theo quy luật phát triển kinh tế và cũng không theo quy luật
kinh doanh nào cả mà ngay từ đầu nó được sinh ra đã có mầm mống của
sự không rõ ràng về quyền sở hữu khối tài sản đó là ai? Trách nhiệm
bảo tồn và phát triển khối tài sản này đang vô hướng?
Là nhà nước ư, vậy
thì nhà nước giao cho ”Tập đoàn kinh tế nhà nước” họ quản lý và kinh
doanh khối tài sản ấy thì họ có quyền lợi và trách nhiệm gì? hay
nói cách khác họ có quyền thay mặt nhà nước định đoạt khối tài sản đó
không? Nếu có thì chế tài như thế nào? Khi họ mang về lợi nhuận và
ngược lại khi họ bị thua lỗ và phá sản?
Đã là kinh tế thị
trường thì đồng vốn thả vào kinh doanh bắt buộc phải kiếm lời nếu
không có lợi nhuận thì chắc chắn là thua lỗ và phá sản? Vậy ta định
hướng giải quyết vấn đề hậu của kinh doanh này ra sao đối với mô
hình tập đoàn kinh tế nhà nước mà làm sao giải quyết được khi không
biết cái đầu vào là của ai thì cái đầu ra chắc cũng là “không ai cả”.
Vì vậy xét theo
luật kinh doanh thì khoản tiền 3.500 tỷ đồng mà Chủ tịch Hội đồng
Thành viên Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (Petro Vietnam) Đinh La Thăng đã
cho biết không phải là vốn ngân sách là đúng vì đấy là lợi nhuận của
kết quả kinh danh mà tập đoàn này đem lại của năm hoạch toán tài
chính 2010 và tái đầu tư cho kế hoạch tài chính kinh doanh của tập
đoàn cho năm sau 2011 điều đó là đương nhiên nếu như khi giao vốn
cho tập đoàn kinh doanh mà nhà nước không yêu cầu phải nộp về ngân
sách nhà nước khoản lãi suất nhất định theo quy chế thể chế tài
chính hoặc là yêu cầu tập đoàn phải nộp bao nhiêu phần trăm lợi
nhuận về ngân sách nhà nước.
Nhưng nếu xét về
quyền sở hữu tài sản thì khoản tiền 3.500 tỷ tái đầu tư cho tập
đoàn năm 2011 đó là của nhà nước vì tập đoàn kinh doanh bằng vốn của
nhà nước?
Vậy thì rất bất
công xét về mặt khách quan thì vấn đề hiệu quả trong kinh doanh của
tập đoàn kinh tế nhà nước mà nhà nước sở hữu 100% vốn thì lãi nhà
nước hưởng lỗ nhà nước chịu còn tâp đoàn sẽ không có trách nhiệm gì
khi thua lỗ mà cũng chẳng có quyền lợi gì khi phát triển và có lợi
nhuận?
Điển hình là vụ
Vinashin thua lỗ đến 86.000.tỷ đồng nhưng biết quy trách nhiệm về
tài sản cho ai trong tập đoàn mà chỉ quy trách nhiệm về thiếu tinh
thần trách nhiệm trong quản lý mà thôi.
Do vậy việc 3.500
tỷ mà Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (Petro Vietnam) được tái cấp vốn năm
2011 là đương nhiên và có thể nói không phải chỉ có (Petro Vietnam) mà
các tập đoànkinh tế nhà nước khác mà kinh doanh có lợi nhuận chắc
chắn cũng sẽ được hưởng như vây? Nếu như không có quy định bắt buộc
về tài chính khi giao vốn và trách nhiệm về tài chính đến cùng với
hiệu quả kinh doanh đối với tập đoàn nói chung và với cá nhân, tập
thể sử dụng nguồn vốn nhà nước.
Nếu áp dụng luật
doanh nghiệp vào hình thức “Tập đoàn kinh tế nhà nước “ thì theo
lời Chủ tịch Petro Vietnam và trên thực tế, tập đoàn này ngoài việc
hoạt động theo Luật Doanh nghiệp còn phải tuân thủ Luật Dầu khí đó là
điều bình thường vì (Petro Vietnam) cũng là một doanh nghiệp và
hoạt động trong lĩnh vực nào thì chịu chi phối của luật ngành đó
nhưng theo (Petro Vietnam) thì còn có quy chế quản lý tài chính
riêng theo nghị định của Chính phủ ban hành. Như vậy Petro Vietnam lại
không được hưởng đầy đủ những điều kiện của một doanh nghiệp bình
thường thì theo đó sẽ cũng không có nghĩa vụ trách nhiệm đầy đủ bình
thường đối với đồng vốn chăng? Câu hỏi này chỉ có thể được giải
phẫu khi và chỉ khi xác định rõ trách nhiệm và nghĩa vụ của tập đoàn
với đồng vốn kinh doanh, Như vậy xét về mặt thực tế thì tái đầu
tư 3.500 tỷ cho hoạt động kinh doanh của tập đoàn Dầu khí (Petro
Vietnam) như hiện nay là đương nhiên vì nếu không thì sẽ phân bổ
như thế nào khi không có chế tài trách nhiệm với hiệu quả kinh
doanh của các tập đoàn “ Lỗ cũng như lãi “ mà thôi?.
Vì vậy để giải
quyết tận gốc của bài toán kinh doanh là xác định nguồn vốn và
hiệu quả của việc sử dụng nguồn vốn tức cần xác định rõ ràng
quyền lợi và nghĩa vụ của tập thể và cá nhân về tài sản trong mô
hình kinh tế tập đoàn.
Giao cho Tập đoàn
nguồn vốn nếu tập đoàn đầu tư kinh doanh có lãi thì được hưởng là
bao nhiêu? Khoản bắt buộc khi giao nguồn vốn nhà nước đầu tiên phải
tính đến trả được gốc và lãi là bao nhiêu còn lợi nhuận thì tập
đoàn được hưởng bao nhiêu %. Theo đó nếu Tập đoàn kinh doanh thua lỗ
thì trách nhiệm về tài chính phải chịu là bao nhiêu % số lỗ.
Nếu ta quy định
được quyền và trách nhiệm của từng tập thể, cá nhân của tập đoàn
kinh tế về trách nhiệm tài chính như vậy thì nhân dân, hay các đại
biểu của dân không ai thắc mắc gì về việc tái cấp vốn hay việc
nhà nước phải ghánh chịu về tài chính hoàn toàn về việc thua lỗ
của các tập đoàn mà Vinahsin là một ví dụ.
Như vậy xét về mặt
lý thì nếu cách quản lý tài chính của nhà nước với các tập đoàn kinh
tế nhà nước như hiện nay thì vấn đề Chính phủ tái cấp vốn hay tái
đầu tư 3.500 tỷ cho (Petro Vietnam) năm 2011 là đương nhiên mà vẫn
làm như vậy vì có phương án nào khả quan và đúng đắn hơn đâu khi
nguồn vốn đầu tư cho các tập đoàn chưa xác định trách nhiệm của
hiệu quả kinh doanh.
“Chừng nào chưa rõ
ràng, chừng ấy phải trả giá “ đó là quy luật của kinh tế đã là kinh
doanh phải kiếm lời và “ăn cho” nhưng “buôn so” mới có hiệu quả khi
kinh doanh.