- Tôi có cảm tình với "em" thật, nhưng để yêu… thì lý trí tôi phải đấu tranh không ngừng nghỉ. Tôi đã vượt qua bao cám dỗ của những người đàn ông trước, vậy mà tôi đầu hàng trước sự kiên trì của anh, phải chăng anh có đầu lưỡi ngọt ngào? Hay tại vì tôi đa tình, yêu anh
tôi không hề toan tính.
Cái ngày đón anh ở sân bay, những phút giây được đợi chờ anh thật hồi hộp, trong lòng xốn xang bao nhiêu nhớ nhung, bao chờ đợi rồi cũng qua đi. Đến giờ máy bay hạ cánh, tôi không giấu được cảm xúc của mình, ngơ ngác tìm anh, chắc lúc đó thấy tôi anh phải phì cười với bộ dạng tôi.
Chưa bao giờ tôi lại có được cảm giác như lúc đó. Thật hồi hộp trái tim đập thình thịch vô thức. Chàng trai mà tôi chờ đón chính là người yêu cũng là đồng nghiệp của tôi.
Tôi hơn anh về cả hình thức lẫn vị trí xã hội. 30 tuổi, tôi được đề bạt làm giám đốc chi nhánh. Còn anh nhỏ bé, và ít hơn tôi 5 tuổi, vừa mới ra trường được một năm.
Lần đầu tôi được cử làm quản lý chi nhánh nơi anh làm việc. Phải nói tôi rất ấn tượng với anh bởi sự nhiệt tình và năng nổ. Công việc rất trôi chảy, thuận lợi, dù có đôi lúc tôi phát hiện cậu nhân viên của mình nhìn tôi với ánh mắt khác lạ. Nhưng cái ý nghĩ vụt lóe đó của tôi nhanh chóng bị dẹp bỏ. Tôi là sếp và hơn cậu ta 5 tuổi cơ mà.
Nhưng rồi, mọi chuyện cứ xoay vần, từ chị em chúng tôi chuyển thành xưng theo tên. Những buổi làm việc cứ hút chúng tôi lại gần nhau. Tôi không hề phủ nhận rất quý nhân viên của mình và có ý định sau khi trở lại công ty tổng sẽ cất nhắc cậu lên.
Thời gian vụt trôi, một năm công tác của tôi kết thúc. Tôi trở lại Hà Nội, buổi chia tay, tôi hụt hẫng lạ kỳ, có điều gì đó gắn kết tôi với nơi đây mà tôi không lý giải được. Ngày hôm sau, tiễn tôi không ai khác chính là “em”, “em” trầm ngâm bên tôi, cái cảm giác hụt hẫng khi rời nơi đây khiến tôi khó cất nên lời.
Chúng tôi cứ ngồi im như thế hơn một tiếng, sắp đến giờ tôi đi, bất chợt “em” ôm tôi thật chặt. Đã rất lâu rồi, tôi không cảm nhận được bờ vai vững chãi của một người đàn ông, tôi đã từng yêu và từng bị phản bội. Tôi cứ ngỡ mình chai lỳ cảm xúc, vậy mà trong vòng tay em tôi loạn nhịp. Tôi chớm 31 tuổi, đâu còn thời mới lớn tập yêu để loạn nhịp như thế. Nghĩ là thế nhưng tôi vẫn không rời vòng tay anh được. Trong phút bối rối, tôi vẫn nghe rõ từng lời anh nói: “Cho anh được gọi Vân là em nhé!” mà lòng lâng lâng khó tả.
Tôi có cảm tình với anh thật, nhưng để yêu… lý trí tôi phải đấu tranh không ngừng nghỉ. Tôi đã vượt qua bao cám giỗ của những người đàn ông trước, vậy mà tôi đầu hàng vô điều kiện trước sự kiên trì của anh, phải chăng anh có đầu lưỡi ngọt ngào không? Hay tại vì tôi đa tình, yêu anh tôi không hề toan tính.
Bên anh tôi luôn thấy mình thật bé nhỏ, anh luôn quan tâm tôi từng miếng ăn giấc ngủ. Anh nhắc tôi mặc ấm mỗi khi có gió về. Bên anh tôi thấy mình thật hạnh phúc, cảm giác đó chỉ có trong tình yêu thật sự. Tôi cảm thấy vòng tay anh thật ấm, bờ vai anh thật chắc mỗi khi tôi gối lên.
Có chăng tình yêu vĩnh cửu, tôi không dám mơ nhưng tôi đang sống hết mình trong tình yêu của anh, nếu cho tôi làm lại. Tôi sẽ vẫn đợi để được yêu “em”.
Cái ngày đón anh ở sân bay, những phút giây được đợi chờ anh thật hồi hộp, trong lòng xốn xang bao nhiêu nhớ nhung, bao chờ đợi rồi cũng qua đi. Đến giờ máy bay hạ cánh, tôi không giấu được cảm xúc của mình, ngơ ngác tìm anh, chắc lúc đó thấy tôi anh phải phì cười với bộ dạng tôi.
Chưa bao giờ tôi lại có được cảm giác như lúc đó. Thật hồi hộp trái tim đập thình thịch vô thức. Chàng trai mà tôi chờ đón chính là người yêu cũng là đồng nghiệp của tôi.
Phải chăng anh có đầu lưỡi ngọt ngào? Hay tại vì tôi đa tình, yêu anh tôi không hề toan tính. Ảnh minh họa. Nguồn: getty images. |
Lần đầu tôi được cử làm quản lý chi nhánh nơi anh làm việc. Phải nói tôi rất ấn tượng với anh bởi sự nhiệt tình và năng nổ. Công việc rất trôi chảy, thuận lợi, dù có đôi lúc tôi phát hiện cậu nhân viên của mình nhìn tôi với ánh mắt khác lạ. Nhưng cái ý nghĩ vụt lóe đó của tôi nhanh chóng bị dẹp bỏ. Tôi là sếp và hơn cậu ta 5 tuổi cơ mà.
Nhưng rồi, mọi chuyện cứ xoay vần, từ chị em chúng tôi chuyển thành xưng theo tên. Những buổi làm việc cứ hút chúng tôi lại gần nhau. Tôi không hề phủ nhận rất quý nhân viên của mình và có ý định sau khi trở lại công ty tổng sẽ cất nhắc cậu lên.
Thời gian vụt trôi, một năm công tác của tôi kết thúc. Tôi trở lại Hà Nội, buổi chia tay, tôi hụt hẫng lạ kỳ, có điều gì đó gắn kết tôi với nơi đây mà tôi không lý giải được. Ngày hôm sau, tiễn tôi không ai khác chính là “em”, “em” trầm ngâm bên tôi, cái cảm giác hụt hẫng khi rời nơi đây khiến tôi khó cất nên lời.
Chúng tôi cứ ngồi im như thế hơn một tiếng, sắp đến giờ tôi đi, bất chợt “em” ôm tôi thật chặt. Đã rất lâu rồi, tôi không cảm nhận được bờ vai vững chãi của một người đàn ông, tôi đã từng yêu và từng bị phản bội. Tôi cứ ngỡ mình chai lỳ cảm xúc, vậy mà trong vòng tay em tôi loạn nhịp. Tôi chớm 31 tuổi, đâu còn thời mới lớn tập yêu để loạn nhịp như thế. Nghĩ là thế nhưng tôi vẫn không rời vòng tay anh được. Trong phút bối rối, tôi vẫn nghe rõ từng lời anh nói: “Cho anh được gọi Vân là em nhé!” mà lòng lâng lâng khó tả.
Tôi có cảm tình với anh thật, nhưng để yêu… lý trí tôi phải đấu tranh không ngừng nghỉ. Tôi đã vượt qua bao cám giỗ của những người đàn ông trước, vậy mà tôi đầu hàng vô điều kiện trước sự kiên trì của anh, phải chăng anh có đầu lưỡi ngọt ngào không? Hay tại vì tôi đa tình, yêu anh tôi không hề toan tính.
Bên anh tôi luôn thấy mình thật bé nhỏ, anh luôn quan tâm tôi từng miếng ăn giấc ngủ. Anh nhắc tôi mặc ấm mỗi khi có gió về. Bên anh tôi thấy mình thật hạnh phúc, cảm giác đó chỉ có trong tình yêu thật sự. Tôi cảm thấy vòng tay anh thật ấm, bờ vai anh thật chắc mỗi khi tôi gối lên.
Có chăng tình yêu vĩnh cửu, tôi không dám mơ nhưng tôi đang sống hết mình trong tình yêu của anh, nếu cho tôi làm lại. Tôi sẽ vẫn đợi để được yêu “em”.
- Hoài Nam
Chuyên đề tiếp theo trong tháng 4 mời bạn tham gia cùng ngữ pháp tình yêu chủ đề: “Ứng xử với tình công sở”. Khi thời gian làm việc tăng lên chiếm gần hết chuỗi thời gian riêng tư, thì những câu chuyện tình công sở là điều khó tránh khỏi và không có gì là sai trái. Tuy nhiên, không phải chuyện tình nào cũng là tình yêu thật sự, có những phút giây chỉ thoảng qua để rồi khi nhìn lại là những phút hối hận muộn màng, và cũng không ít “mối quan hệ” này lâm vào tình cảnh “Bỏ thì vương, mà vương thì tội”. Ứng xử thế nào với những chuyện tình phát sinh nơi công sở để không ảnh hưởng tới kết quả làm việc của cá nhân cũng như thành tích của cả đội. Những câu chuyện bi hài sẽ được cảm nhận rõ hơn trong từng câu chuyện tham gia chuyên mục tháng 4 của Ngữ pháp tình yêu. Mỗi chuyên đề sẽ có giải thưởng hấp dẫn 1 000 000đ dành cho bài viết cảm động nhất. Bài viết không quá 1.000 chữ. Bài viết bắt đầu từ ngày 01/04/2011 và kết thúc ngày 31/05/2011. Bài viết xin gửi về địa chỉ email: banbandoc@vietnamnet.vn. Mọi thắc mắc xin liên hệ: Ban bạn đọc – Báo VietNamNet số 4 - Láng Hạ, Ba Đình, Hà Nội. Điện thoại 084. 3 7722729. Tiêu đề mail hoặc thư bạn vui lòng ghi rõ: Bài viết tham gia chuyên mục Ngữ pháp tình yêu. Xin mời bạn đọc hãy gửi bài tham gia dự thi. |