Đâu phải bây giờ,
mới từ biển mà đi
đất nước mấy ngàn,
mấy ngàn năm bão tố
biển- đảo của ta, lại nhiều hơn sóng dữ
đừng nghĩ ai, bé nhỏ trước muôn trùng …
Ông cha mìmh đã từ biển mà đi
vẫn rành rọt, sáng soi từng hải lý
những luồng lạch nông – sâu, đảo chìm- đảo nổi
bao lớp người đi giữ biển-đảo, không về…
biển lặng dấu những nỗi niềm xa thẳm
ru lời ru vô tận dưới lòng sâu
mỗi đảo nhỏ,
đã hoá thành ngọn nến
thắp hồn thiêng rừng rực giữa trời sao …
Bây giờ,
lại từ biển mà đi
biển là đất - đất liền với biển
đất giàu lên - biển cũng giàu lên
đất đã mạmh - biển trời thêm mạmh…
đừng nghĩ ai,
bé nhỏ trước muôn trùng
cũng chẳng kẻ nào,
tát được bể đông!
Bây giờ,
lại từ biển mà đi
nơi cuối chót Hoàng Sa,
nơi Trường Sa cuối chót
đôi bờ vai,
bát ngát biển trời
gánh bao nỗi gian truân đất nước
như Trường Sơn,
gánh xương máu chiến tranh
như lịch sử, gánh thăng trầm mỗi bước!
Đây Hoàng Sa, đây Trường Sa, cuối chót
lại lên vai,
bát ngát mà đi!
Mộ gió…
Dâng hương những chiến binh
giữ biển, đảo không về!
Mộ gió đây,
đất thành xương cốt
cứ gọi lên là rõ hình hài
mộ gió đây,
cát vun thành da thịt
mịn màng đi,
dìu dặt bên trời…
Mộ gió đây,
những phút giây biển lặng
gió là tay ôm ấp bến bờ xa
chạm vào gió như chạm vào da thịt
chạm vào
nhói buốt
Hoàng Sa…
Mộ gió đấy,
giăng từng hàng, từng lớp
vẫn hùng binh giữa biển- đảo xa khơi
là mộ gió,
gió thổi hoài, thổi mãi
thổi bùng lên
những ngọn sóng
ngang trời!
22/8/2011
Trịnh Công Lộc