Nhịp cầu thơ xin đăng tải một số tác phẩm được giải Tư trong cuộc "Đây biển Việt Nam".

Võ Thị Kim Liên

Cổ tích thời @


Clik chuột đi con
Thẳng đến Trường Sa
 Đấy! Đúng rồi. Đảo Lớn(*)
Viên Lục Bảo
(Cha Lạc Long Quân tặng mẹ Âu Cơ
Thất lạc mấy ngàn năm bỗng trồi lên từ biển)
 Viên ngọc là trái tim con Rồng cháu Tiên
Xá Lợi trong ngực ta, ngực biển!

 Clik chuột nữa đi con
Đến với đảo nổi, đảo chìm
Đến với Nhà Giàn nơi bốn mùa mưa tuôn bão dội
Nơi máu xương bao đời cha ông đánh đổi
Cho cột mốc chủ quyền sừng sững với thời gian
Nơi sau mưa nắng lại tươi vàng
Phong ba nở bình yên thơm nồng như hoa sữa
Người lính đảo phút bồi hồi nỗi nhớ
 Mở thư nhà… tủm tỉm niềm riêng!

Clik chuột nữa đi con
Về phía có tiếng chuông
Hình như tiếng chuông chùa Hoàng Phi thì phải
Phật linh thiêng không quản nơi xa ngái
Vượt biển độ trì cho dân đảo cầu an
Những em thơ vẫn cắp sách đến trường
Tiếng học bài i…a…nghe như đất thở
Những đôi lứa yêu nhau, hôn nhau còn mắc cỡ
Trăng, điện như ban ngày
Cối xay gió quay như mơ…

Thôi, ta dừng lại đây
Ngủ đêm cùng với đảo
Nghe hồn mình đau đáu Trường Sa
Mãnh đất thiêng, hương hoả của ông bà
Một viên đá cũng đòi ta gìn giữ!
Nếu con thích, cứ chờ xem hoa Bàng Vuông nở(**)
Nhớ chụp ảnh mang về kẻo rạng ngày hoa trốn hết nghe chưa?

(*): Đảo Trường Sa Lớn được ví như Viên Ngọc Lục Bảo.                       
(**): Hoa Bàng Vuông màu trắng, nhuỵ tua trắng hồng rất đẹp, nở vào ban đêm, nắng lên hoa tàn rụng.

Phan Đức Chính

Trước biển Đông

1.
 Con rùa vàng phơi lưng trên cát
 Làng tôi đứng trước Biển Đông
 Những đêm trăng nằm nghe biển hát
Thuyền ra khơi con sóng lượn vòng.
Biển tựa lưng vào những cánh đồng
Tựa lưng câu hát
Đất nước tựa lưng nhau đánh giặc
Tiếng đàn bầu ngả nón xuống dòng sông.
2.
Sông Hồng chảy đến đây không thể dừng
Những sông lớn gặp nhau ngoài biển cả
Những anh hùng lại gặp anh hùng
Những danh nhân không bao giờ thiếu vắng.
Anh hùng
Dân đánh cá
Và thi nhân
Cũng từ sông ra biển
Cùng mênh mang trên một chiếc thuyền.
  
 3.
Những chiếc thuyền ra khơi từ đất liền
Anh và em đi từ ao nhà ra biển
Có lúc nào em nghĩ chúng mình ra đảo trồng dưa
Làm vợ chồng An Tiêm giữa thị - trường - nước - ngọt?
Trái đất nóng lên
Thị trường cũng sẽ nóng lên.
Nơi thừa nước
Cũng là nơi thiếu nước.
Cả anh và  em không còn vô tư đứng hát
Em đừng trách anh đứng trước biển còn nghĩ làm gì
Không phải ai cũng làm được thi sĩ
Và đã là thi sĩ phải nghèo
Đem thân phận buộc vào số phận
Đem ta buộc vào nhau
Giữa biển không cần mặc áo.
Ta buộc ta vào biển
Ta buộc ta vào gió  bão
Ta buộc ta vào trời.
Xa đất liền biển vốn tự do!
Với đất liền
Biển ở  ngoài xa.
Nhưng với đảo
Biển là thềm lục địa.
Đứng trước biển gọi là Tổ quốc.
Năm 1975
Có những đảo xa chưa kịp đến được
Thì em ơi
 Mây trắng cũng vô tình.
Tổ quốc là  nơi ta vẹn toàn
 Như anh và em
                    lên rừng
                                xuống bể
                                            vẫn chung nhau bọc nước
Hôm nay
 Anh lên tàu ra khơi.
4.
Em đừng bảo sao anh không nhớ biển
Nhớ là  những gì đã cũ
Những gì anh đang đến đây mới lạ đến vô cùng.
Nỗi nhớ là  sự thiếu thốn không em
Nơi anh thức mà em còn chưa ngủ
Là ranh giới giữa ngày và đêm
Sự xa cách giữa đất liền và biển cả.
Khoảng trống giữa hai ta
Nỗi nhớ là  sự im lặng đến day dứt
Như ngọn đèn lay lắt vụt khêu lên
 “Mép biển một người đứng nghĩ”1
Sự đa cảm thành thi sĩ
Ý tưởng bay ra thành con sóng bạc đầu
Luật biển phân chia chủ quyền
                                nỗi nhớ bớt mênh mang.
 5.
Đảo chìm trước khi nổi lên mặt nước
Đảo san hô phập phồng ngực biển
Em ơi
Mây trắng bay về  đâu
Mà tình yêu ta ở phía trước con tàu và phía sau bánh lái.
Cái màu tím anh không thể hái
Bởi đi đến đâu cũng thấy chân trời.
Tự do là  khi ta nhìn về Tổ quốc
Mây trắng kia chính là những Cái Đẹp
Bởi đi về đâu cũng gặp con người.
Cả anh và  em đang đi tới
 Chỉ có  tình yêu là tồn tại
 Nghĩ cho cùng đến thế mà thôi.
Mọi triết lý  cũng vì miếng cơm manh áo
Giữa chiến tranh và không chiến tranh
Khác nhau về  mặt ý tưởng
Để anh và em luôn nhớ
Dáng mẹ ta người mẹ anh hùng
Mang một nửa những người con xuống bể!
Ôi mẹ Âu Cơ
Mẹ như con cò lửa
Bay rộng dài trên  đất nước thương yêu.