Chùa Q. B, một ngôi chùa nhỏ vùng ngoại ô ven thành phố đang hành lễ cầu siêu. Trong gian phòng “Vãng sanh đường”, khói hương nghi ngút, lan tỏa nồng nặc. Trên hương án, ngoài trái cây, hoa quả là bức ảnh đen trắng lồng trong khung kính hình một thiếu nữ bán thân, trạc 25, 26 tuổi, toát lên vẻ đẹp đoan trang, duyên dáng đầy quyến rủ. Sau tiếng gõ mõ cuối cùng của vị sư già, lễ cầu siêu chấm dứt.
Anh kể: “Ông ạ! Lâu nay, tôi giấu ông và tôi cũng đã giấu chính mình, giấu một sự thật quá đau đớn. Suốt 20 năm nay, tôi gậm nhấm một nỗi băn khoăn, xót xa, ân hận... và cố trốn thoát cái ý nghĩ giày vò, đè nặng lương tâm tôi rằng mình là người có tội! Hôm nay thì mọi việc đã rõ ràng.”...Giọng anh chùng xuống, nghẹn ngào, rồi anh tiếp tục:
“Ông biết không, vợ tôi chết là do tôi đó!”. Tôi giật mình, sững sờ, một tiếng “ồ” phát ra từ trong cổ họng nhưng tôi vẫn im lặng, để tiếp tục lắng nghe anh kể: “Hôm đó, cách nay 20 năm, tôi còn nhớ là vào ngày thứ 7 trung tuần tháng 7 âm lịch, mùa Vu Lan, tôi nói dối vợ là tôi phải đi công tác xa, đột xuất mất vài ngày. Chờ cho vợ ra khỏi nhà, đi dạy, tôi trổ nóc la- phông trần nhà, trèo lên trốn trên đó với ý định đã nung nấu là quyết bắt quả tang vợ tôi ngoại tình với một tay đồng nghiệp dạy cùng trường mà trước đó tôi đã nghe phong thanh dư luận xì xầm, đồn thổi... khiến tôi đã có ý ghen tuông, nghi ngờ nhưng không dám làm to chuyện.
Nhưng ông ạ! Giá như...giá như đừng bày đặt mưu mô rình rập, giá như đừng chứng kiến ...thì hơn. Lúc nhìn thấy cảnh vợ mình lẵng lơ, ngả ngớn trong vòng tay tình nhân...người tôi giận sôi lên, tôi nghiến chặt răng, mồ hôi vã ra như tắm ...Không kìm nén được, tôi co người nhảy bổ xuống và quát lên như kiểu Trương Phi trên cầu Tràng Bản trong truyện Tam quốc: “Các người thôi ngay! Đôi tình nhân hốt hoảng buông tay, cái thằng đó, nó quỳ xuống, lạy sống tôi, mồm không ngớt lời xin lỗi.
Vợ tôi khi đó, vẫn ngồi trên ghế sa- lông, mặt xám ngắt, ngơ ngác, đầu tóc, quần áo xộc xệch như một cô gái điên và lí nhí nói với tôi như thanh minh: “Anh ... Em có lỗi nhưng chưa đến nỗi nào"...Tôi quát lên: Chưa để cho cô làm tình, cắm sừng lên đầu tôi phải không? Nếu tôi không xuất hiện thì điều gì sẽ xảy ra. Các ngươi là lũ khốn nạn!..”.
Anh ngừng kể, nuốt nước bọt rồi đưa tay lau những giọt nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt. Vẫn cái giọng đều đều, chậm rãi đầy xúc động: “Sau vài phút nóng giận ngút trời, la lối, quát nạt, tôi lấy lại bình tĩnh và đề nghị cả hai người ngồi xuống trước mặt tôi và tôi yêu cầu viết bản tự thú, trong đó phải nói rõ mức độ tình cảm, tình yêu hiện tại, dự định ra sao và lời hứa hẹn...Rồi suốt hai ngày sau đó, cứ giáp mặt là tôi không tiếc lời chì chiết, miệt thị vợ tôi, tôi tỏ ra khinh rẻ cô ấy như một thứ gái hư, buôn hương bán phấn".
Vợ tôi chỉ khóc, cô khóc suốt mà không hề có lấy một lời thanh minh hay tự thú. Vợ tôi, cô ấy xinh đẹp, là hoa khôi của trường Đại học nhưng không hiểu sao từ đâu “ma đưa lối, quỷ đưa đường" lầm lạc vậy! Lấy nhau 6,7 năm con trai lúc đó hơn 5 tuổi nhưng vợ chồng tôi chưa một lần to tiếng, nặng nhẹ, chúng tôi yêu thương nhau lắm và có lẽ vì thế nên tôi lại càng căm, giận cô ấy và cũng vì thế cô ấy càng đau khổ, ân hận và bị “sốc” bởi những lời nói cay nghiệt, ác độc và phủ phàng của tôi. Ôi! sai lầm quá ông ạ, cũng chỉ hai ngày sau sự việc, vợ tôi đã bỏ nhà ra đi và ra đi mãi mãi.
Sáng hôm đó, tôi thức dậy muộn, không thấy cô ấy trong nhà, tôi nhìn quanh, trên bàn viết là tờ lịch ngày xé vội, phía dưới là một gói nhỏ. Anh biết không, mặt sau của tờ lịch là chữ viết của vợ tôi còn tươi màu mực: Vĩnh biệt anh và con thân yêu, còn gói nhỏ là đồ nữ trang của cô. Tôi như người mất hồn, có cảm giác như đất dưới chân mình đang sụt xuống... Vợ mình đi tự tử ư? Không có lẽ vì cô ấy yếu đuối không đủ gan góc và can đảm hay cô ấy cùng tình nhân đi vượt biên? Nghĩ đến đó, tôi vội thay đồ và phóng xe đến trường cô ấy dạy học, người nhà trường cho biết tay tình nhân vừa mới tới trường. Không kịp cám ơn, tôi quay xe và phóng như điên như dại về phía bến sông, cạnh nhà tôi.
Nhìn dòng nước chảy xuôi, thấp thoáng dập dờn những đám lục bình trôi, tôi thầm mong sẽ không là xác của vợ mình.
Sau ngày đó, tôi xin cơ quan nghỉ phép và nghỉ không lương, suốt hơn một tháng trời vạ vật, lang thang khắp hang cùng ngỏ hẻm nội ô, rồi tôi đi xa ra các vùng ngoại ô, tôi tìm đến các nhà chùa, nhà thờ, tu viện, thánh thất đủ cả mong tìm thấy hoặc nghe được một chút thông tin gì về vợ mình nhưng rồi tất cả vẫn “bặt vô âm tín” ...
Năm tháng dần trôi, vết thương trong lòng tôi cũng dần lên da và vơi bớt nỗi đau đớn, xót xa, ân hận. Mới đó mà đã 20 năm, con trai tôi giờ đã khôn lớn, cháu đã tốt nghiệp Đại học, đi làm, mặt mũi giống mẹ nó một cách kỳ lạ!
Anh ngừng kể, ngước lên, nhìn xa xăm vô định, tôi buột miệng:
- Thế sao mà sau 20 năm, ông lại tìm được xác vợ?
Anh cúi xuống, không trả lời thẳng câu hỏi của tôi mà tiếp tục kể: “Mới rồi, bên ngoại của con tôi ở ngoài Bắc, lần mò tìm kiếm và nhờ vả được một nhà ngoại cảm tìm mộ. Anh biết rồi đấy, xác vợ tôi được chôn ở bến sông vùng ngoại ô, theo người dân ở đó cho biết xác cô trôi từ trên thành phố xuống, họ vớt lên và chôn cất ngay tại bến“..
Sân chùa yên ắng! Cả hai chúng tôi cùng im lặng, tôi không muốn phá vỡ không khí này., Hãy để cho anh- người bạn thân thiết của tôi được nói ra những lời sám hối muộn màng./.
Lương Duy Thắng
Mùa Vu Lan 2012