-“Nếu mày định chết thì chết một mình chứ đừng kéo theo con gái tao, nó không có tội”. Tôi cười khẩy “anh mà cũng biết con anh không có tội cơ đấy?”. Anh ta lại tiếp tục “thể dục bằng nắm đấm” với tôi.
Lúc yêu nhau anh cũng đã nhiều lần đánh chửi nhưng vì quá yêu anh nên tôi đã chịu đựng. Cái ham muốn được sống bên anh trong tôi lúc ấy nó lớn hơn tất cả. Tôi sợ mất anh, sợ anh bỏ tôi. Thậm chí tôi đã lừa anh có bầu để bắt cưới. Tôi hoan hỉ nghĩ rằng mình đã “úp sọt” được anh. Thế nhưng không ngờ chính tôi mới là người tự “úp cái sọt” hay nói đúng hơn là “cái gông” ấy vào đầu mình.
Cưới nhau xong anh không hề quan tâm đến mẹ con tôi. Thậm chí nhiều lần đi uống rượu say về anh còn lôi tôi ra đánh đập mặc kệ vợ mình bụng mang dạ chửa. Gia đình anh thì luôn miệng chửi bới tôi về cái tội lừa gạt con trai của họ. Anh chẳng hề lên tiếng. Trước đây tôi cứ nghĩ rằng dù bố mẹ anh có không ưa tôi thì họ cũng sẽ vì đứa cháu nội của mình mà bỏ qua mọi chuyện. Thế nhưng tôi đã lầm!
Không được chồng quan tâm chăm sóc, cộng với gia đình chồng quá cay nghiệt nên lúc con tôi ra đời cháu được có 2kg3. Các bác sĩ bảo cháu bị suy dinh dưỡng và rất yếu. Vậy là mẹ con tôi phải ở lại viện gần một tháng trời mà không có người thân chăm sóc. Những lúc ấy tôi chỉ ước có mẹ mình bên cạnh.
Ảnh minh họa |
Mẹ con tôi ra viện, mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi. Cả chồng và gia đình chồng vẫn quay lưng lại với tôi. Chưa hết thời gian ở cữ thì tôi đã phát hiện chồng mình ngoại tình. Vậy là tôi lại phải vật lộn với “cuộc chiến” giành chồng với một người đàn bà chua ngoa khác. Chồng tôi và chị ta chửi bới tôi không tiếc lời. Tôi vẫn chấp nhận, thậm chí đã quỳ xuống để cầu xin hai người họ. Chỉ mong con tôi có một người cha, nó đã thiệt thòi quá nhiều rồi.
Vừa sinh xong lại chịu nhiều cú sốc, tôi rơi vào trạng thái trầm cảm. Có lần tôi bế con đi lang thang giữa đường tàu thì có người kéo giật mẹ con tôi lại. Đúng lúc ấy đoàn tàu lao tới, tôi mới giật mình. Chỉ chút nữa thôi là tôi đã giết con. Sau hôm ấy chồng tôi biết chuyện, anh đánh tôi một trận thừa sống thiếu chết và chửi “Nếu mày định chết thì chết một mình chứ đừng kéo theo con gái tao, nó không có tội”. Tôi cười khẩy “anh mà cũng biết con anh không có tội cơ đấy?”. Anh ta lại tiếp tục “thể dục bằng nắm đấm” với tôi.
Thời gian sau anh ta cũng có chút thay đổi và quan tâm tới mẹ con tôi hơn. Tưởng rằng số phận với tôi đã mỉm cười, nhưng quãng thời gian ấy ngắn chẳng tày gang thì tai họa lại một lần nữa giáng xuống. Con gái tôi ốm sốt, một mình tôi phải đưa con nhập viện. Bác sỹ bảo bạch cầu cao có khả năng bị ung thư máu. Lúc ấy tôi như ngã quỵ.
Gọi điện cho chồng để báo tin, đang nhậu nên anh đưa bạn cầm máy rồi nhờ nói lại với tôi rằng “đừng có hòng mà đem con ra để dọa”. Cùng lúc ấy tôi phát hiện ra mình có thai lần nữa. Vừa lo cho con, lại giận chồng nên tôi cũng không nói với anh chuyện mình mang thai. Trên đường về lấy đồ cho con nằm viện, mải suy nghĩ nên tôi ngã xe.
Về nhà thấy bụng đau quặn, may sao tôi nhờ được một chị bạn vào viện trông con giúp. Đêm hôm ấy uống rượu về không thấy con nhưng chồng tôi cũng không hỏi. Thấy tôi nằm ôm bụng cũng chẳng đoái hoài mà nằm cạnh tôi ngủ ngon lành. Nửa đêm tôi lết người qua anh đi vào nhà vệ sinh, bụng đau như cắt tôi biết mình đã bị sảy.
Tận mắt chứng kiến mình sảy, máu me bê bết mà không cứu được con. Quả thật, nếu lúc ấy không nghĩ tới con gái còn nằm trong viện có lẽ tôi đã đi theo mẹ mình về thế giới bên kia rồi. Tôi cố lết vào giường nằm sốt mê man, anh nằm cạnh coi như không có chuyện gì. Sáng sớm hôm sau mới đưa tôi vào viện.
Điều tôi không nghi ngờ lại xảy ra : chồng tôi lại ngoại tình. Trong lúc tôi ở viện để chăm con thì ả đàn bà đó và chồng tôi ngủ với nhau. Họ làm tình chán chê rồi nhân lúc chồng tôi mệt quá lăn ra ngủ, ả đã lấy điện thoại chụp ảnh hai người không mảnh vải che thân gửi cho tôi. Chẳng còn gì đau hơn, tôi gào lên điên dại giữa chốn bệnh viện đông người. Nếu lúc ấy không có người giải thích là tôi đang chăm con nằm viện, thì có lẽ người ta đã đưa tôi về khoa tâm thần.
Lần này tôi không quỳ xuống để cầu xin họ nữa. Tôi gọi thẳng cho ả đàn bà đê tiện kia để rủa xả, tôi cũng nói cho cô ta biết rằng tôi đã mất một đứa con và sắp mất nốt đứa nữa. Nên giờ hai con người đó thích làm gì thì làm, tôi không quan tâm nhưng hãy để tôi và con tôi được yên.
Vậy mà chồng tôi lại thanh minh với ả rằng tất cả là do tôi bịa chuyện, đứa con là không có thật. Tôi định đưa con đi xa để chữa bệnh thì hai kẻ đốn mạt ấy bàn nhau tranh thủ cưới gấp. Đến nước này thì thật sự tôi chẳng còn hi vọng gì vào chút lương tâm còn xót lại nơi chồng tôi nữa rồi.
Tôi không biết kiếp trước mình đã làm gì nên tội để kiếp này phải chịu sựu đau đớn, bất hạnh đến cùng cực như thế. Có lẽ tôi sẽ để anh và ả đàn bà kia đến với nhau, giải thoát cho anh và cũng là tự giải thoát cho mình.Vậy là cùng lúc tôi đã mất chồng, mất con và mất tất cả!
Hạnh Vũ (Hà Nội)