Nguyệt hận sự ghê gớm, quá quắt của bà. Càng hận, người con dâu là Nguyệt càng thề phải quyết tâm lấy bằng được Luân cho bà tức chết thì thôi.
Nguyệt và Luân (Quận 8, TP HCM) đã đến với nhau trong sự phản đối dữ dội của mẹ Luân. Mẹ anh nói cô không xứng đáng với anh, là đồ “đũa mốc mà đòi chòi mâm son”. Ấy thế nhưng Luân lại yêu Nguyệt tha thiết và thề sẽ ở vậy nếu không cưới được cô.
Trăm nghìn lời xúc phạm, khinh bỉ Nguyệt và gia đình cô được mẹ Luân tuôn ra không ngượng miệng. Bà còn không từ cả việc đến cả nhà cô thóa mạ, chửi bới bố mẹ cô. Nguyệt hận sự ghê gớm, quá quắt của bà. Càng hận, cô càng thề phải quyết tâm lấy bằng được Luân cho bà tức chết thì thôi.
Cuối cùng, với cái thai Nguyệt đang mang trong bụng và sự cương quyết của Luân, mẹ anh phải nhượng bộ. Nhưng bà lúc nào cũng hậm hực, tức tối với Nguyệt, nhìn cô như nhìn một đứa đầu đường xó chợ cũng đòi bước chân vào nhà bà. Cuộc sống làm dâu của Nguyệt vì thế mà ngột ngạt và đầy những ức chế.
Mẹ Luân sau đó còn quay ra giở giọng mỉa mai, đay nghiến cô: “Chắc gì đã phải là con cháu nhà này! Mày cho nhà này nuôi con hộ thằng khác thì tao cạo đầu bôi vôi mày!”. Rồi: “Nhìn con dâu nhà này có tướng lẳng lơ, dễ đi với trai lắm nên chắc gì đấy là con của thằng Luân!”. Nghe những câu nói đó, Nguyệt chỉ có nước tức muốn phát điên.
Ngày Nguyệt sinh con trai, mẹ chồng chạy xồng xộc vào phòng sinh, chẳng thèm hỏi han cô lấy một lời, chỉ chăm chăm vạch tã em bé ra nhìn xem có giống Luân không. Sau khi thấy đứa bé chẳng có nét nào của con trai mình, bà hùng hổ lôi Nguyệt dậy mắng té tát: “Mày đẻ kiểu gì mà không giống dòng dõi nhà này tí nào thế hả? Đích thị là con thằng khác rồi!”. Nguyệt uất ức muốn thổ huyết.
Ngày mẹ Luân ốm nặng, Nguyệt cũng nhất định không chịu đưa con về cho bà nhìn cháu (Ảnh minh họa) |
Ngay khi ra viện, Nguyệt liền đưa con đi xét nghiệm ADN xác định quan hệ cha con với Luân. Có được kết quả, Nguyệt liền đem về ném vào mặt mẹ chồng, rồi chẳng nói chẳng rằng, đưa thẳng con về nhà ngoại. Luân thương vợ, thương con nên cũng theo vợ về ngoại chăm sóc cô.
Cũng từ ấy, Nguyệt không một lần bước chân về căn nhà của mẹ chồng nữa. Cô một mực ở lại nhà ngoại hoặc ra ngoài thuê nhà ở chứ có chết cũng không quay về căn nhà ấy. Yêu vợ, thương cô phải chịu bao tủi nhục, Luân quyết định về xin phép mẹ cho ra ngoài thuê nhà ở. Mẹ Luân cũng nhảy dựng lên nhưng cũng không làm gì được.
Sau khi ra riêng, Luân vì nghe theo vợ nên lạnh nhạt và ít qua lại với bố mẹ hẳn. Anh thật lòng cũng không muốn thế nhưng vì yêu chiều vợ, lại thương cô đã phải chịu quá nhiều oan ức vì mẹ anh nên đành nhượng bộ cô và vì anh cũng không muốn gia đình lục đục. Còn chuyện mẹ anh muốn gặp cháu thì Nguyệt lại càng không đời nào đáp ứng.
Ngày mẹ Luân ốm nặng, Nguyệt cũng nhất định không chịu đưa con về cho bà nhìn cháu. “Đứa cháu này, mẹ anh ghét nó từ khi nó mới tượng hình. Giờ còn đòi gặp làm gì! Anh về thì về, em và con có chết cũng không bao giờ về đâu!” - Nguyệt cương quyết nói.
Luân bất lực trước thái độ cứng rắn của vợ, đành về thăm mẹ một mình. Ngày mẹ anh mất, cũng chỉ một mình anh về chịu tang. Nguyệt và con tuyệt nhiên không đến dù chỉ vài phút. Cho đến tận khi mẹ anh đã mồ yên mả đẹp, nỗi hận của Nguyệt mới theo người đã khuất mà tan theo.
Liên và Hoàng (Long Biên, Hà Nội) kết hôn đã 3 năm mà chưa có con. Và nguyên nhân là do Liên.
Mẹ chồng Liên vốn đã là người khó tính và cực khó chiều, Liên phải nhịn như nhịn cơm sống mới có thể để cho nhà cửa tạm gọi là yên ổn. Đến khi biết Liên “tịt đẻ” thì hỡi ôi, bao nhiêu tội nợ cứ đầu cô mà bà giáng xuống. Cuộc sống của Liên nói không khác gì địa ngục cũng không ngoa.
“Loại này có mà kiếp sau cũng chẳng đẻ được!”, “Nhà này vô phúc mới vớ được con gà mái không biết đẻ trứng về!” … - rất nhiều những câu nói như xát muối vào lòng Liên ấy được mẹ chồng ca đi ca lại hằng ngày. Nhiều bữa cơm Liên ăn không nuốt trôi hết bát cơm, phải chan vội nước canh, và quýnh quáng rồi đứng dậy.
Rồi mỗi khi tức lên, mẹ chồng Liên lại đứng giữa nhà, vỗ bành bạch vào mông vào chỗ nhạy cảm của mình rồi lôi cả bố mẹ, tổ tiên nhà cô ra mà chửi, vì họ đã sinh ra đứa con điếc, không biết đẻ và là một con gà mái tịt như cô.
Liên ngậm đắng nuốt cay, im lặng nhịn nhục sống qua ngày. Một người phụ nữ khó có con đã là nỗi đau đớn quá lớn, còn bị dè bỉu và khinh bỉ như thế, dần dần trong lòng Liên nảy sinh sự thù hận với mẹ chồng. Bà cũng là phụ nữ mà bà nỡ lòng nào cay nghiệt với cô như vậy?
Sau, nhờ chạy chữa Liên đã sinh được một cô con gái rất đáng yêu. Mẹ chồng đang khát cháu bế, thấy Liên sinh được con, lại giống con trai bà như đúc thì quý lắm, chỉ muốn ôm ấp và chơi với cháu.
Nhưng đời nào Liên chịu. Những lời nói của bà cô vẫn nhớ như in, không sót từ nào. Đừng hòng ai động được vào con gái cô, cô giữ con như giữ vàng, mọi việc chăm sóc con đều do một tay cô đảm nhiệm. Mẹ chồng chỉ có nước đứng bên ngoài thèm thuồng, xin xỏ mỏi miệng mới được cô “ban ơn”, cho bà bế cháu một lúc.
Hoàng cũng không hài lòng, góp ý nhưng liền bị vợ vặc lại: “Em là mẹ, em không có quyền thì ai có quyền?”. Nghĩ lại Liên đã phải chịu nhiều ấm ức trước đây, anh đành nhường vợ. Sự việc có cải thiện hơn khi Liên sinh bé thứ 2. Vì Liên quá bận bịu nên lúc ấy mẹ chồng cô mới được tự do bế ẵm cháu. Nhưng đối với Liên, cô cho phép bà là cho phép thế thôi chứ nỗi hận trong lòng cô vẫn còn y nguyên như ngày nào. Những cay đắng và sự xúc phạm cô phải chịu, cô sẽ không bao giờ quên.
Khi bé thứ 2 nhà cô vừa đủ tuổi đi mẫu giáo thì mẹ chồng bị tai biến phải nằm liệt giường, không đi lại được. Từ ấy, những việc chăm sóc, cho ăn cho uống, vệ sinh cá nhân cho mẹ chồng đừng hòng cô nhận, toàn nhường hết cho chồng và anh chị em nhà chồng với những lí do rất chính đáng. Một người cô căm ghét vô cùng, giờ lại bắt cô hầu hạ ư? Đừng có mơ!
Rồi trước mặt chồng và họ hàng nhà chồng, Liên lúc nào cũng tỏ ra tử tế. Nhưng hễ có cô và mẹ chồng ở nhà là cô lại đứng trước mặt mẹ chồng, chỉ thẳng vào mặt bà mà mắng chửi, mà xả hết những tủi nhục trước đây (Ảnh minh họa) |
Rồi trước mặt chồng và họ hàng nhà chồng, Liên lúc nào cũng tỏ ra tử tế. Nhưng hễ có cô và mẹ chồng ở nhà là cô lại đứng trước mặt mẹ chồng, chỉ thẳng vào mặt bà mà mắng chửi, mà xả hết những tủi nhục trước đây cô phải chịu do bà gây ra.
Mẹ chồng cô giờ chỉ nằm được một chỗ, nói năng ú ớ, đến đi vệ sinh còn không tự đi được thì lấy đâu hơi sức mà đáp trả lại cô. Bà chỉ có nước ngậm cục tức to đùng mà không làm gì được!
Liên xử sự như thế âu cũng là hả hê cho cái sự tức bực của mình mà thôi. Cô đáng thương nhưng ôm nỗi hận trong lòng bao năm như thế, có lẽ bản thân cô cũng chẳng được vui vẻ, thoải mái chút nào.
(Theo PLXH)