Tôi cưng vợ mình như trứng mỏng. Điều đó ai cũng biết. Giờ đây, tôi ngoại tình. Ai cũng biết điều đó.
Trước đây tôi hay lên án những người đàn ông ngoại tình. Tôi cho đó là
những gã đàn ông mất nhân tính, thiếu trách nhiệm, lăng nhăng trăng
gió. Còn người phụ nữ, dù sao thì họ cũng là phái yếu, cần được
bảo vệ.
Với tôi khi đó, giả sử vợ mình có lầm lỗi gì thì tôi cũng sẵn sàng
bỏ qua. Bởi, phụ nữ vốn là như thế. Họ là phái yếu; hơn nữa, họ là
phái đẹp.
Nếu như cuộc sống này không có phái đẹp thì bọn đàn ông thô lỗ chúng tôi sẽ sống thế nào? Chắc chắn là sống không bằng chết! Với quan điểm sống rõ ràng như vậy, tôi không bao giờ dám mơ đến hai chữ “ngoại tình”.
Ấy vậy mà sau 16 năm chung sống, tôi công khai ngoại tình và cho rằng,
ngoại tình có lý do của nó, chỉ có người ở trong chăn mới biết chăn
có rận, người ngoài nhìn vào có phán xét thì cũng là phiến diện,
hời hợt.
Thúy, vợ tôi không còn đẹp sau 16 năm lấy chồng. Nhưng đó không phải lý
do tôi ngoại tình. Sự biến đổi về ngoại hình không làm cho tình cảm
của người đàn ông đối với vợ thay đổi. Bằng chứng là chung quanh tôi,
có những cặp vợ chồng đã chung sống với nhau mấy chục năm, người vợ
đã nhăn nheo, xấu xí mà vẫn được ông chồng yêu thương, cưng chiều.
Cho nên tôi khẳng định điều khiến đàn ông ngoại tình không phải là sự
xuống cấp về nhan sắc hay sức khỏe của người bạn đời. Sẽ không ai
tin, nếu tôi nói rằng, ngược lại, chính sự “bất biến” của người vợ
mới khiến các anh ngoại tình, lăng nhăng với người phụ nữ khác.
16 năm trước, nếu đi làm về mà không có cơm, tôi sẽ rất vui sướng khi
được chở bà xã đi ăn tiệm. Còn bây giờ, khi về tới nhà mà thấy bếp
núc vắng lặng, vợ đi spa, shopping hay lê la hàng quán chưa về, tôi không
còn thấy chút gì vui vẻ, thay vào đó là sự bực bội, tức tối. Tất
nhiên, nếu ở nhà không có người hoan nghênh, chào đón mình, thì tôi sẽ
đi tìm điều đó ở nơi khác.
16 năm trước, nếu thấy bộ áo váy của “ai đó” vứt ở phòng khách, tôi
sẽ cầm lên, nhẹ nhàng hôn lên làn vải mỏng manh ấy và khoan khoái cảm
nhận được mùi da thịt của người phụ nữ mình yêu thương. Còn bây giờ,
nếu vẫn thấy y chang như vậy, tôi sẽ bừng bừng nổi giận và cho rằng,
đúng là một người phụ nữ bầy hầy, dơ dáy.
16 năm trước, nếu lên bàn ăn có món canh chua mà người phụ nữ của
mình thay vì rót nước mắm lại rót nhằm xì dầu, tôi sẽ vui vẻ đứng
dậy, tự mình lấy cái chén khác để rót nước mắm và còn khen vợ
“sáng tạo” một thứ nước chấm mới cho món canh chua truyền thống. Còn
bây giờ, nếu điều đó lặp lại, tôi chỉ muốn hắt chén nước chấm vào
mặt người đàn bà đểnh đoảng, không tiến bộ…
Vợ tôi là một người phụ nữ như vậy. 16 năm qua, điều thay đổi lớn
nhất là Thúy đã già đi, xấu đi, tính tình cũng xấu xí hơn. Đã dở
thì phải học hỏi, đằng này lúc nào cô ấy cũng cho là mình đúng,
mình chuẩn, mình có lý.
Thú thật là nếu không có hai đứa con thì có lẽ mối dây ràng buộc vợ
chồng của hai đứa tôi đã đứt từ lâu rồi. 16 năm trước, tôi chưa bao giờ
dám nghĩ rằng, sẽ có một ngày, mình sẽ ngán ngẩm, không còn hứng
hú gì đối với người phụ nữ này.
Vậy mà bây giờ, điều đó thể hiện ra cả cử chỉ, hành vi, lời nói.
Tôi đã không ngủ với vợ từ lâu. Tôi nói thẳng với cô ấy: “Nhìn em bây
giờ, anh chẳng có chút hứng thú nào”. Vợ tôi trừng mắt ngó tôi, sau
đó lẳng lặng đi lấy quyển nghị quyết gì đó và cắm đầu, cắm cổ
đọc.
Vợ tôi là phụ nữ hai giỏi toàn diện. Năm nào cũng có tờ giấy khen
đem về lồng trong khung kính, treo trang trọng trong phòng.
Mỗi lần như
vậy, tôi lại nói: “Ai phát cho bà tờ giấy này sao không hỏi ý kiến
tôi? Bà có nấu được bữa cơm nào cho ra hồn đâu mà hai giỏi? Con cái
bà có chăm sóc, dạy dỗ gì đâu mà hai giỏi? Nhà cửa bà có biết dọn
dẹp ngăn nắp gì đâu mà hai giỏi? Cha mẹ bà có hiếu để gì đâu mà hai
giỏi?...”.
Tôi còn kể ra một lô, một lốc những thứ tương tự như thế. Nhưng vợ tôi
chẳng nao núng. Cô ta bĩu môi rồi lặng lẽ ôm đống tài liệu vô phòng,
đóng cửa nghiên cứu đến nửa đêm.
Thế đó, làm sao mà người đàn ông như tôi không ngoại tình? Mà không
chỉ một mình tôi. Bây giờ phụ nữ như thế rất… rất nhiều. Người ta
đòi tự do, bình đẳng, giải phóng, nữ quyền... Kết cục là đã biến
những người phụ nữ trở thành một thỏi nam châm cùng cực với người
đàn ông của mình. Mà một khi hai thỏi nam châm cùng cực chúng sẽ đẩy
nhau.
Tôi đã bị đẩy đến chỗ ngoại tình như vậy. Tôi không biện hộ, cũng
không tin tưởng vào người phụ nữ mà mình đang có quan hệ ngoài luồng.
Bởi họ cũng như nhau cả thôi. Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, cưới nhau
rồi mật vỡ tơi bời…
(Theo Người lao động)