Đọc các bài viết trong diễn đàn này, tôi thấy bức xúc và muốn kể một trường hợp mà tôi chứng kiến từ đầu đến cuối. Chính từ câu chuyện này mà tôi khẳng định dứt khoát một điều: khi một người đàn ông ngoại tình thì người vợ nên chấm dứt, bỏ ngay lập tức thay vì cứ cố gắng giữ, “cố đấm ăn xôi”.
Ngày chị Hai tôi dẫn anh Hai về nhà ra mắt ba má tôi để tính chuyện hôn nhân, ba tôi phản đối kịch liệt. Anh Hai cao ráo, đẹp trai, là người khác xã, anh đi làm mướn cho một nhà ấp vịt gần nhà tôi, chị Hai thì hay lên đó mua trứng móp bể về bán nên họ gặp nhau. Chẳng hiểu ba tôi tìm hiểu lai lịch anh Hai hồi nào mà dứt khoát không đồng ý, với lý do đơn giản “nhìn mặt thằng đó không có hậu”.
Hồi đó mọi người trong nhà đều giận “tính gia trưởng” của ba. Hồi giờ ba chưa gặp người ta lần nào mà sao vội vàng kết luận như vậy. Ai cũng bảo anh Hai vừa đẹp lại hiền khô “như cục đất”, gia cảnh ba chăn vịt, mẹ là nông dân nghèo, có gì mà không được. Chị tôi quyết tâm ưng anh, nếu không sẽ không lấy ai nữa. Trước tình yêu quyết liệt của chị Hai và thái độ rất “chịu khó” của anh Hai, ba tôi cũng đồng ý.
Anh chị về ở với nhau, ba mẹ anh cho miếng đất, anh chị cất cái nhà tranh chui ra chui vô. Chị Hai hạnh phúc rỡ ràng với “1 mái nhà tranh 2 quả tim vàng” theo đúng nghĩa đen của nó. Nhà tôi hồi đó khá giả hơn nên chị Hai tôi về nhà “chuyên của” theo đúng nghĩa dân gian mà ông bà ta thường nói. Chị trang trải hết nợ nần cho nhà chồng, mua sắm đủ thứ vật dụng trong nhà, mua cho anh cả chiếc xe máy DD rất quý giá thời đó.
Khi có thằng con thứ nhất, anh chị bắt đầu lục đục. Anh Hai giở thói vũ phu, đánh chị không thương tiếc vì anh sinh tật trai gái. Lần nào chị về nhà, mắt không bầm thì má sưng phù, tay không băng bó thì chân cũng trầy xước. Cả nhà tôi khuyên nhủ nên ly dị. Chị bỏ ngoài tai, lý luận rằng anh chỉ nhất thời sa ngã, rằng thời gian chị sinh anh thiếu “nguồn” nên đi ngoài là chuyện có thể tha thứ. Ba tôi sau nhiều lần khuyên răn, nói phải trái với “anh con rể” thì thôi bỏ. Ổng bảo lúc trước ông đã có tìm hiểu và qua cách nói chuyện ổng đã biết ít nhiều tính anh Hai rồi. Chị không nghe thì sướng nhờ, khổ chịu. Chị Hai tôi một mực cố gắng bảo vệ cho anh Hai, rồi thề “có chết cũng ở bên chồng chứ không về nhà này lần nữa”.
Một lần, anh Hai cãi với chị ngay tại nhà tôi rồi chạy sang nhà ông Bốn, sẵn có cái rựa chẻ lạt trước hè, ổng kê cái ngón tay trỏ lên chặt cái “phụp”. Máu chảy đầm đìa, chị Hai tôi ôm bàn tay máu khóc lóc chạy lên nhà y sĩ trong xóm để cấp cứu. Từ đó, chị Hai ở luôn nhà chồng không về nhà tôi nữa. Bẵng lâu sau, tôi mới biết sự thật, thì ra gần đến đợt địa phương gọi thanh niên đi thực hiện nghĩa vụ quân sự, anh Hai kiếm chuyện cãi vã để chặt ngón tay trỏ, hòng khỏi đi nghĩa vụ.
Sau đó, chị Hai và anh Hai lên tận YaLy-Kon Tum lập nghiệp. Anh chạy xe ôm, chị bán vịt, bán trứng ngoài chợ. Trong số bạn hàng của chị có người tên Hoa, cũng là bạn thân ở Bình Định lên buôn bán cùng. Chị đó bị chồng bỏ, nuôi con một mình. Chị em tâm tình, hủ hỉ với nhau, chị Hai tôi tin tưởng vào người đàn bà này tuyệt đối. Chị Hoa to nhỏ với chị Hai tôi rằng số chị Hai tôi cũng khổ như chị, sống xa quê tha phương nên họ thương nhau như chị em ruột. Đến mức cứ chiều chiều, anh Hai tôi lại chở chị Hoa đi thu tiền nợ, có khi đến nửa đêm mới về mà chị tôi không chút nghi ngờ, tưởng anh Hai đã thay đổi.
Trong thời gian đó, chị Hai tôi có bầu. Ngày chị sinh đứa thứ 2, chị về nhà tôi dưới Bình Định để sinh nở. Chị sinh chưa ra tuần thì chị Hoa về thăm, to nhỏ với chị: “Trên đó ổng bồ bịch tùm lum, nghe tao đi, ly dị cho khỏe, một mình mày sống nuôi con cũng được, như tao nè”. Chị Hai tôi thấm lời “cô bạn thân tốt bụng” nên hứa với chị Hoa là ra tháng sẽ tính.
Hết tháng chị tôi ẵm con về nhà chồng. Ở được mấy ngày thì lại cãi vã. Thằng con thứ hai của anh mới hơn tháng tuổi vậy mà anh đạp chị thẳng thừng ra sân cùng với thằng con lớn. Cả ba mẹ con chị đứng giữa sân, giữa trời mưa mà khóc, năn nỉ anh Hai vẫn không cho mẹ con chị vào nhà. Hàng xóm đến coi rất đông, mọi người khuyên cản nhưng anh Hai cầm dao lăm lăm trong tay “ai cho mẹ con nó vô nhà tao chém”.
Qua tháng sau anh Hai “lo lót” án phí vội vàng làm xong thủ tục ly dị. Chị Hai tôi nuôi 2 đứa con, anh Hai chu cấp cho 2 đứa nhỏ mỗi tháng 1 bao gạo 25 kg. Còn anh thì vài ngày sau, rủng rỉnh áo quần đi cưới chị Hoa. Anh Hai và chị Hoa lộ rõ bộ mặt là những con người ác độc, lừa gạt chị tôi để đến với nhau. Chị tôi uất ức và bị trầm cảm nặng mấy năm sau đó.
Tôi kể câu chuyện này để nói với chị em phụ nữ, khi một người đàn ông đã có cái tính trăng hoa thì vợ có đẹp, con có ngoan cũng chẳng là nghĩa lý gì với anh ta. Vì thế, đừng cố gắng níu kéo mà khổ cho mình, khổ cho con. Đừng “giữ” làm gì một con người sẵn sàng đánh đổi gia đình quý giá để thỏa mãn những ham muốn phù phiếm, bất lương. Hãy mạnh mẽ, dứt khoát, làm lại cuộc đời mình.
(Theo Phunuonline)