Mọi người có tin được không? Chồng tôi ki bo đến mức tính toán cả tiền bỉm sữa cho con.
Tôi là con gái tỉnh lẻ, anh là trai phố cổ. Chúng tôi học cùng lớp đại học với nhau. Hồi sinh viên, khi mới bắt đầu yêu nhau, mỗi lần đi chơi, anh đều ý nhị ngỏ ý… chia đôi tiền uống nước.
Mới đầu tôi cũng thấy lạ lắm, vì mấy đứa bạn gái của tôi đi chơi, đi ăn, đi uống với người yêu, đều chẳng bao giờ phải quan tâm tới chuyện thanh toán hóa đơn. Các nàng chỉ việc hưởng thụ, còn tiền đã có chàng lo.
Ảnh minh họa |
Sau này, tôi nghĩ: “À, hay anh ấy nghĩ cho mình. Không muốn mình bị mang tiếng là gái tỉnh lẻ lợi dụng trai phố cổ”. Thế là việc "cam-pu-chia" mỗi khi đi chơi đã trở thành chuyện hiển nhiên của chúng tôi
Không chỉ sòng phẳng với người yêu, trong cuộc sống thường ngày anh cũng khá chi li, tính toán. Từ chuyện ăn gì, mặc gì, tiêu tiền vào việc gì, anh đều lên kế hoạch tỉ mỉ và ghi chép cẩn thận.
Ngay cả những món quà anh
tặng tôi cũng hân hạnh được có mặt trong quyển sổ của anh và anh cũng không hề
giấu tôi giá trị của những món quà đó. Mà nói thật ra thì nó cũng chẳng đáng là
bao.
Tôi hay trêu anh còn kĩ tính hơn cả dân buôn bán. Anh chỉ bảo: "Tiền chứ có phải
vỏ hến đâu mà tiêu xài hoang phí".
Tôi an tâm lắm, nghĩ số mình may rồi, yêu được một anh không chơi bời đàn đúm, biết chi tiêu tính toán, nghĩ trước nghĩ sau. Bạn bè tôi thì không nghĩ vậy. Ai cũng bảo đàn ông con trai mà tính như đàn bà thế rồi sau này tôi cũng khổ thôi.
Lúc yêu thì cái gì chả tốt, chả đẹp. Tôi bỏ ngoài tai mọi góp ý của bạn bè, người thân. Đến khi là vợ là chồng rồi, tôi mới thấy thấm thía. Lấy nhau về, anh vẫn giữ quan điểm tiền ai người ấy tiêu.
Tiền anh anh giữ, tiền tôi tôi giữ. Tôi góp ý với anh, vợ chồng nên có một quỹ chung, phòng những lúc có đám cưới, đám ma, rồi mua đồ dùng trong nhà… Anh gạt phắt, bảo sao phải bày vẽ. Mua gì thì cứ mang hóa đơn về rồi vợ chồng chia đôi.
Đi chợ cơm nước cũng
vậy, cứ mua, ghi lại rồi cuối ngày tính. Còn đám cưới, đám ma, bạn ai, người
quen của ai thì tự lo liệu. Vợ chồng sống với nhau mà cứ như người ở trọ cùng
nhà. Mà hồi còn sinh viên, tôi ở trọ với mấy cô bạn cũng chả đến nỗi sòng phẳng
như thế.
Đến khi tôi mang bầu, nghén ngẩm nên thèm ăn đồ chua. Bữa cơm tôi thường mua
nhiều thức ăn hơn bình thường, rồi mua thêm cả cóc, xoài ăn cho bõ cơn thèm.
Điều làm tôi choáng là, những thứ hoa quả đồ chua chồng tôi không ăn, anh không
chia, tính hết vào tiền của tôi. Còn thức ăn tôi mua thêm, anh tính tôi ăn nhiều
hơn nên tôi phải bù thêm tiền. Quả thật tôi không biết nói gì nữa, đêm đêm chảy
nước mắt vì tủi thân.
Gần đến ngày sinh, tôi quyết định về quê ngoại nằm ổ: một phần để tiện bà ngoại chăm, một phần vì không trông mong chờ đợi gì vào sự giúp đỡ của chồng.
Trước hôm khăn gói về quê, tôi nửa đùa nửa thật bảo anh: "Em về ngoại sinh con, mỗi tháng anh định gửi em bao nhiêu để nuôi con".
Câu trả lời của chồng khiến tôi sững người: "Ăn uống thì là ăn cho em rồi, nên không tính khoản này. Sữa thì 6 tháng đầu con chỉ bú sữa mẹ, nên cũng không mất tiền sữa nhé. Con còn nhỏ, em với con cũng chả đi đâu, dùng bỉm làm gì cho tốn kém.
Cứ
dùng tã anh và em đã chia nhau mua rồi đấy, bẩn thì giặt, phơi rồi dùng tiếp. Ít
tã quá thì xin thêm của mấy chị hàng xóm nhà em có mà đầy. Tính ra, có con cũng
chẳng phải chi tiêu thêm khoản nào. Anh gửi cho em 200 nghìn mỗi tháng coi như
tẩm bổ thêm cho em vậy".
Ngồi viết những dòng này mà tôi không kìm được hàng nước mắt cứ chực trào ra.
Đến đứa con của anh anh còn tính toán chi li như vậy.
Sau này con lớn, bao nhiêu khoản phải lo, anh vẫn giữ quan điểm như vậy sao? Tôi cảm thấy hối hận vì đã lựa chọn một người chồng như anh.
(Theo Dân Việt)