- “Mười mấy năm nay tôi cứ sống chui sống lủi như con chuột vì ngày nào chồng tôi cũng đánh, đấm, doạ dẫm tôi. Tôi muốn ly hôn mà không thể vì tôi không có tiền để nộp án phí. Bây giờ tôi chỉ mong có được một chỗ ở yên ổn để sống”, chị Trần Thị S, ở xã Phù Đổng, huyện Gia Lâm, Hà Nội chia sẻ câu chuyện bị chồng bạo hành của mình.

Chồng mang cả dây xích chó xích vào cổ

Rất nhiều câu chuyện của những người phụ nữ bị chồng hành hạ, đánh đập nhưng bất lực và phải chịu đựng hàng chục năm trời vì không có lối thoát đươc chia sẻ trong buổi hội thảo “Tiếp cận công lý cho người bạo lực giới: Khoảng trống trong chính sách và thực thi” do CSAGA tổ chức. Trong đó, xúc động nhất là câu chuyện của chị Trần Thị S ở Gia Lâm, Hà Nội chia sẻ. Chị S có thâm niên 14 năm bị chồng đánh đập, hành hạ dã man chỉ vì không sinh được con trai.

Chị S kể, “Tôi năm nay đã 54 tuổi, thế nhưng mười mấy năm nay tôi cứ sống chui, sống lủi như con chuột vì ngày nào chồng cũng đánh, đấm rồi doạ dẫm tôi. Tôi muốn ly hôn mà không được vì nghèo không có tiền để nộp án phí”.

 

{keywords}
 
Tôi bị anh dùng xích chó xích vào cổ rồi lôi vào nhà đánh. (Ảnh minh hoạ)
 

Theo chị S thì, chị và chồng là anh Vương Trần Đ kết hôn năm 1981. Năm 1982, hai vợ chồng chị sinh đứa con đầu tiên. Đến 4 năm sau thì lần lượt đứa con thứ 2 rồi thứ 3 ra đời.

Thế nhưng cuộc đời không ai biết đươc chữ ngờ, lúc đầu hai vợ chồng sống rất hạnh phúc, cuộc sống rất ít khi va vấp và có những bất đồng. Sau khi 3 đứa con chị S sinh được lại toàn con gái, anh Đ bắt đầu có biểu hiện khác thường. Anh thường xuyên uống rượu đến say khướt, dẫn gái về nhà rồi đánh đập và chửi bới chị S vì cho rằng chị không biết sinh con trai.

“Từ khi sinh toàn con gái, anh trái tính trái nết đi uống rươu, nghe lời gái rồi về đánh, đấm tôi. Anh đánh tôi mọi lúc mọi nơi như cơm bữa. Vớ được thứ gì thì anh đánh thứ ấy, anh đánh mạnh đến mức lần nào tôi cũng phải đi viện để cấp cứu.

Tôi nhớ có lần anh mang cả đá, gạch đánh tôi, khi tôi vùng chạy, anh bắt được rồi cả xích chó xích vào cổ tôi, kéo tuột tôi từ sân vào nhà không cho tôi bỏ chạy. Sau lần đó tôi may mắn thoát khỏi không thì đã chết rồi”, chị S buồn bã nói.

Nay sống nơi này, mai nơi khác

Theo chị S thì nguyên nhân lớn nhất chị bị đuổi đánh, hành hạ là do chị không sinh được cho anh một đứa con trai, nguyên nhân sau đó là do anh Đ theo gái và dẫn gái về nhà ở cùng, chiếm trọn ngôi nhà chị đang sống, thay ổ khoá, đuổi chị ra khỏi nhà.

“Anh ấy dẫn gái về nhà ở như vợ chồng rồi thay khoá đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi mà trở về đó thị bị đánh, bị đấm.

Có lần tôi đang đi sống nhờ ở nhà bạn, anh ấy gặp tôi đang đi trên đường, anh lấy xe tông thẳng vào người tôi. Thấy tôi ngã rạn xương sườn nhưng anh vẫn đuổi đấm rồi đánh. Mỗi lần như thế tôi ức lắm, nhiều khi tôi chỉ muốn nhảy xuống đâu đó chết đi cho xong nhưng rồi lại không chết được.

Rồi chị chia sẻ: “Tôi khổ lắm, nhiều lúc tôi chỉ muốn có một chỗ để dung thân mà không được. Cô bồ anh ấy còn ít tuổi nhưng hay xui anh ấy đánh tôi, tìm mọi cách đuổi tôi ra khỏi nhà để công khai sống chung. Chính vì vậy, cứ thấy tôi ở đâu là anh tìm đến để đánh. Các con gái tôi thì đã lập gia đình, không thể can thiệp vì cũng từng bị đánh. Mẹ anh ấy mỗi lần thấy anh ấy đánh thì cũng chỉ đứng nhìn rồi khuyên tôi: “Con đi trốn đâu một thời gian, nó chán nó khắc thôi”.

Nhiều lần, tôi đã báo cáo lên chính quyền xã nhưng họ chỉ giải quyết một ít, xong đâu lại vào đấy, anh về vẫn đánh tôi như thường. Chính vì vậy mười mấy năm nay, tôi phải lang thang nay đây mai đó, sống vật vờ, vạ vật anh em làng xóm rồi con cái.

Tháng 4 vừa rồi tôi đã tìm đến Ngôi nhà bình yên để được trợ giúp. Ở đó tôi được tư vấn, hướng dẫn cách phòng chống bạo lực gia đình. Đồng thời, ngôi nhà bình yên cũng tác động đến chính quyền để xử lý vụ viêc của tôi. Thế nhưng trước chính quyền, anh nghe lời, sau đó về nhà anh lại tính nào tật ấy. Anh thay hết ổ khoá, không cho ai đến gần. Dù có nhà tôi vẫn không dám về vì sợ bị đánh”.

Hỏi về mong muốn lớn nhất của chị ngay lúc này, chị nói: “Tôi chỉ mong mình có chỗ ở ổn định và không bị bạo hành nữa”.

Hạnh Thúy