Bạn thật sự đang là người có lỗi với chồng và cả con mình khi sống cảnh “đồng sáng dị mộng”, lại còn bào chữa cho mình rằng “chỉ thương mà không yêu”.

Chị Hạnh Dung thân mến!

Em năm nay 30 tuổi, đã có chồng và 1 bé gái gần 3 tuổi. Trước đây, em có yêu một người, tình yêu đó kéo dài hơn 2 năm, đây cũng có thể nói là tình yêu đầu đời của một cô gái tỉnh lẻ, ra thành phố học tập. Lần đầu tiên gặp Anh trái tim em đã loạn nhịp, buồn hơn là em biết Anh đã có người yêu. Một thời gian sau, Anh lại phải đi học xa và họ đã chia tay, dù Anh không biết em đã đem lòng yêu Anh, nhưng em nghĩ như ông trời đã đem Anh về lại cho em vì dù rất yêu người đó, nhưng em không dám nói vì em là phận gái ( có thể em hơi phong kiến). Khi Anh đang bị giày vò trong nổi đau thất tình đó, em là người thường xuyên gọi điện hỏi thăm, an ủi Anh. Và từ đó, Anh cũng hiểu tình cảm của em và chúng em yêu nhau. Dù Anh là một người khô khan, ít thể hiện sự quan tâm, nhưng em biết anh thật lòng với mình.

{keywords}
ảnh minh họa

Rồi em ra trường và về quê xin việc, bao hứa hẹn cùng nhau xây đắp hạnh phúc, em về quê và sẽ chờ Anh về, Anh là lính nên hết nghĩa vụ Anh sẽ về quê làm việc. Nhưng hình như " Xa mặt cách lòng" em về quê rồi Anh lại càng ít gọi điện, cách nói chuyện cũng khác đi, thờ ơ hơn. Chút tự ái của con gái trỗi dậy, em nói chia tay. Dù thâm tâm không hề muốn, chỉ muốn thử lòng Anh thôi. Không ngờ Anh lại đồng ý luôn. Quá khổ tâm, em như người rơi xuống vực sâu của thất vọng và buồn tủi. Từ đó, đến nay coi như cắt đứt hẳn không còn liên lạc gì nữa.

Rồi em cũng đi lấy chồng, ở cạnh chồng nhưng hình ảnh của Anh lại cứ hiện về trước mắt em, trong mơ em cũng thấy Anh, muốn gọi cho Anh nói chuyện để được nghe giọng Anh, nhưng lại nén lòng lại. Giờ em rất hoang mang, vừa mang tâm trạng có lỗi với chồng vì không toàn tâm toàn ý với chồng ( với Anh em chỉ có thương không có yêu) , nhưng trong lòng nặng trĩu, tâm trạng nhớ da diết người xưa chiếm hết tâm trí em. Bây giờ em phải làm sao đây? Cứ kìm nén trong lòng mãi không biết tâm sự cùng ai. Rất mong chị cho em một lời khuyên?
Phương

Chào bạn,

Trước tiên Hạnh Dung có thể xác định với bạn một điều, để bạn đừng mơ hồ vế quá khứ nữa: Người đàn ông cũ đó hoàn toàn không hề yêu bạn. Với anh ấy, bạn chỉ là người lấp vào chỗ trống tạm thời khi anh ấy quá đau khổ vì chia tay người yêu mà thôi. Đó chính là lý do khiến ngay khi xa nhau là tình cảm nhạt phai, và khi bạn đề nghịa chia tay là anh ấy đồng ý ngay lập tức. Hạnh Dung nghĩ, không phải vì bạn đề nghị mà chuyện chia tay mới xảy ra đâu. Trước hay sau gì chuyện đó cũng xảy ra, khi anh ấy đã nguôi ngoai nỗi đau thất tình.

Khi đã hiểu rõ ràng điều đó rối, Hạnh Dung nghĩ rằng bạn nên cân nhắc: gặp lại anh ấy để làm gì? Bạn đã từng đau khổ vì bị anh ấy lơ là, thờ ơ. Bây giờ đây, nếu gặp lại bạn nghĩ rằng anh ấy sẽ vồ vập thương yêu bạn hay sao? Nếu anh ấy đã có gia đình, nếu sự thờ ơ, lạnh nhạt còn tăng gấp đôi gấp ba, bạn sẽ làm gì? Có tự ái mấy, bạn cũng chẳng đòi chia tay được nữa. Cảm giác của bạn sẽ còn tệ hơn.

Hơn thế nữa, nếu người đó đã có gia đình, có cuộc sống yên ấm, sự xuất hiện của bạn với trang thái nhớ nhung tha thiết thế này, có phải chỉ làm cho một gia đình, một phụ nữ, những đứa con phải xáo trộn, lo lắng hay không? Người ta bảo gặp nhau, yêu nhau, lấy nhau… là từ cái duyên. Duyên của bạn với người đó là chắc chắn không có, sao cứ cố gượng ép níu kéo trong lòng, làm khổ chính mình và làm phiền người khác?

{keywords}
ảnh minh họa


Riêng chuyện của gia đình bạn, Hạnh Dung nghĩ rằng lại là một vấn đề tách biệt. Bạn thật sự đang là người có lỗi với chồng và cả con mình khi sống cảnh “đồng sáng dị mộng”, lại còn bào chữa cho mình rằng “chỉ thương mà không yêu”. Nếu không yêu và sống chẳng toàn tâm toàn ý được thì sao lại kết hôn, sinh con? Cái đó được gọi là “ăn ở hai lòng”, là không trung thực trong tình cảm đó bạn. Nếu biết được tâm sự này của bạn, chồng bạn hẳn sẽ rất đau, rất tổn thương và có lẽ chưa chắc đã chấp nhận tiếp tục sống chung.

Giờ đây, nếu bạn cảm thấy rằng bạn có thể yêu thương và sống hết lòng với chồng, con của mình thì hãy quên đi quá khứ và tiếp tục sống. Hãy dồn mọi tình cảm cho hiện tại của mình. Còn nếu coi chồng là cái bình phong che dấu tâm trạng “ngoại tình tư tưởng” thì tốt nhất là bạn thẳng thắn chia tay với anh ấy, để cho anh ấy rồi một lúc nào đó sẽ gặp được người thật sự yêu thương mình. Còn bạn thì cũng có cơ hội gặp gỡ, yêu và kết hôn với người “đồng sàng, đồng mộng” chứ không phải dằn vặt, khổ sở thế này.

Theo PN TPHCM