Nhìn bố mẹ chồng sững sờ, cứng họng chẳng nói được gì, tôi thích thú lắm. Muốn hành hạ, ra oai với tôi ư, đâu có dễ như vậy?

Tôi mới làm dâu được gần 1 năm nay. Trước khi lấy anh, tôi chứng kiến những lần cãi nhau nảy lửa của vợ chồng chị gái mình. Chị tôi càng nhẫn nhịn thì càng bị chồng và nhà chồng hành hạ. 

Chồng chị thì cục tính, sẵn sàng đánh sưng mặt vợ. Nhà chồng thì bênh con trai nên chẳng thèm đếm xỉa đến chị, còn cổ xúy con trai “dạy vợ”.

{keywords}
Ảnh minh họa

Vì thế, từ khi yêu anh, tôi đã tỏ ra đanh đá, chua ngoa. Tôi cũng quan niệm rằng: Đàn bà càng nhịn thì đàn ông càng làm tới vì thế phải hung dữ mới mong sống yên ở nhà chồng. Tôi không chỉ muốn làm chồng sợ mà tôi còn muốn làm cả nhà chồng phải sợ. Tôi không cam chịu cảnh con dâu là phải hầu hạ cho nhà chồng.

Ngay khi cưới về, tôi vẫn giữ nguyên cách sống cũ với chồng. Còn với nhà chồng, tôi cũng thể hiện bản thân mạnh mẽ. Tôi không ấm ức nhường nhịn, không lấy lòng như những người khác. Nhà chồng tôi có nhiều dâu, nhưng tôi ở với bố mẹ chồng vì chồng tôi là con út. 

Ngay sau đám cưới, mẹ chồng bắt tôi dậy sớm nấu ăn cho cả nhà, tôi từ chối ngay và không quên nói thẳng: “Con không biết nấu ăn, với lại buổi tối con làm việc khuya, ban ngày muốn ngủ bù. Ý kiến của con là tối nấu dư cơm và đồ ăn, sáng cho vào lò vi sóng là xong. Nếu ai muốn cầu kì hoặc đổi khẩu vị thì tự thân vận động, đi ra ngoài ăn cho nhanh”. Nhìn bố mẹ chồng sững sờ chẳng nói được gì, tôi thích thú lắm. Muốn hành hạ, ra oai với tôi ư, đâu có dễ như vậy!

Cưới được 2 tháng thì nhà chồng tôi có đám giỗ ông nội. Đây là đám lớn nhất trong năm nên nhà chồng tôi mời rất nhiều người. Ngay đầu tuần, mẹ chồng tôi đã bắt tôi hôm đó nghỉ làm để ở nhà phụ mọi người. Rõ ràng mẹ chồng tôi vô lý, công việc cơ quan chứ đâu phải đi chợ mà thích thì đi không thích thì nghỉ. 

Hơn thế nữa, tôi cũng không muốn để việc phải nghỉ làm vào ngày giỗ thành tiền lệ nên tôi thẳng thắn: "Công việc cơ quan con không nghỉ được. Cỗ bàn thì có thể đặt sẵn. Dịch vụ bây giờ không thiếu mẹ ạ". Nói là làm, ngày hôm đó tôi vẫn sửa soạn, trang điểm đi làm. Bố mẹ chồng kiên quyết không theo kế hoạch của tôi mà mẹ chồng và các chị dâu khác ở nhà làm cơm đãi khách.

Ngồi ở công ty, nghĩ đến cảnh các bà chị dâu, tôi thấy các chị thật dại dột. Lấy chồng bao lâu rồi mà không trưởng thành, cứ để những lễ nghi xưa cũ ấy hành hạ. Chiều hôm đó, về nhà thấy ngổn ngang bát đũa bẩn chưa rửa. Tôi biết ngay là mẹ chồng để “phần” mình vì buổi trưa đã không chịu ở nhà làm cơm rồi. 

Vì thế tôi “ra tay” trước, tôi ôm trán than nhức đầu, ôm ngực kêu khó thở rồi xin phép về phòng. Nghe tiếng loảng xoảng bát đĩa, tôi biết là mẹ chồng tôi đang giận dữ rửa bát nhưng tôi không xuống phụ. Bởi nếu xuống, lần sau tôi sẽ bị bà “bắt thóp” ngay. Nếu mẹ chồng chịu nghe tôi đơn giản hoá cỗ bàn đi thì đâu đến nỗi!

10 giờ tối, tôi bị mẹ chồng gọi vào phòng nói chuyện. Bà phân tích đủ chuyện về cách ứng xử của tôi. Bực bội quá, tôi nói luôn: “Con không lười và con đi làm chứ có đi chơi đâu. Con cũng muốn ở nhà giúp mọi người lắm chứ, nhưng kỉ luật cơ quan nghiêm khắc, con mất việc thì ai nuôi con? Hay ba mẹ muốn con làm tròn trách nhiệm con dâu nhưng sau đó nhìn tụi con sống chật vật.” Mẹ chồng tôi chắc cũng hết biết nói gì nên khoát tay bảo tôi về phòng. Cũng từ đó hiếm khi tôi phải phục tùng mệnh lệnh của bố mẹ chồng trừ những việc tôi thấy nên làm.

Chồng tôi dạo này chẳng biết bị gì. Trước đây anh nghe lời tôi răm rắp, nay bỗng đổ chứng cãi lời. Tôi không cho anh đi chơi anh vẫn đi, rồi uống say mèm. Lần 1, lần 2, tôi bỏ qua. Đến lần 3, tôi điên lên thật và quyết phải dạy chồng một trận cho anh chừa.

Chiều thứ 5 vừa rồi, chồng tôi họp hành ở cơ quan rồi đi nhậu với mấy người đồng nghiệp. Tôi gọi điện liên tục không được. Tức quá, tôi định đến tận nơi để kéo anh về nhưng bị mẹ chồng ngăn lại. Bà bảo, thỉnh thoảng phải cho chồng đi chơi với bạn bè cho thư giãn kẻo không người ta nói có vợ bỏ bạn. Tôi thấy mẹ chồng mình thật lạ, đi nhậu nhẹt hại người mà bà lại cho rằng thư giãn? Mãi 9 giờ chồng tôi mới về trong tình trạng chân nọ đá chân kia. 

Sẵn cơn bực chồng lẫn mẹ chồng, tôi hằm hằm tiến lại rồi quát: "Anh đi được thì biến luôn đi. Mò về làm gì?". Chồng tôi cũng không vừa, anh giơ tay định tát tôi nhưng tôi tránh được. Thế là tôi vừa mắng vừa hùng hổ xông vào muốn cào cấu vài cái nữa nhưng bị anh kéo cổ áo lôi ra. Bố mẹ chồng đứng bên trố mặt nhìn mà không nói được lời nào.

Từ hôm đó đến nay, chồng tôi ngoan hơn hẳn, chẳng dám cãi lời hay đi chơi đêm nữa. Bố mẹ chồng có vẻ cũng có vẻ dè chừng tôi nên tránh đụng đến. Tôi cứ thế hưởng cái cảm giác thao túng cả nhà chồng. Cảm giác đó thật tuyệt. Làm dâu đâu phải hiền lành ngoan ngoãn là được thương, chỉ cần biết cách làm nhà chồng sợ là dễ sống. 

Mọi người đừng có lôi kiểu tam tòng tứ đức nói với tôi, thời giờ khác xưa rồi. Ai ném đá thì cứ đưa ra lập luận đối đáp lại tôi, còn ai ủng hộ thì tôi sẽ chia sẻ tiếp việc tôi trị bà chị dâu lúc nào cũng đến vay tiền, không vay được thì quay ra nói xấu ra sao, để đến giờ nhìn thấy tôi là một câu em, hai câu thím ngọt xớt.

(Theo Tri thức trẻ)