Thà rằng thà chồng tôi chỉ "vui vẻ" với "gái" kiểu "ăn bánh trả tiền như bao gã đàn ông khác vẫn trốn vợ tòm tem bên ngoài khi "chán cơm thèm phở", có lẽ tôi sẽ thấy dễ dàng tha thứ. Cứ nghĩ đến việc bấy lâu nay, anh "làm đĩ" nuôi vợ con, tôi thấy nhục nhã vô cùng...
Tôi đã từng vẫn vênh mặt tự hào với đám bạn gái về gia đình hạnh phúc mà mình đang có. Đám bạn thì lúc nào cũng trầm trồ, xuýt xoa khen số tôi sướng, có phúc nên mới ngoài ba mươi tuổi mà tiền tài, danh vọng đều có đủ.
Không ghen tị sao được khi tôi có một gia đình “đáng mơ ước” nhường ấy: hai đứa con ngoan ngoãn, giỏi giang, kinh tế gia đình tuy không thuộc hàng giàu có nhưng cũng khá giả và đặc biệt là một người chồng “không chê vào đâu được”.
Tôi không xinh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng mặn mà có duyên, lại sinh ra trong một gia đình “cơ bản”, công việc với thu nhập khá trong một công ty liên doanh. Thời con gái, với điều kiện đó, không ít người đàn ông "nhắm" tôi làm vợ.
Cân nhắc lên xuống, tôi chọn anh - một người đàn ông không chỉ nam tính mà tính tình cũng không chê vào đâu được, chăm chỉ kiếm tiền, tận tụy, chu đáo với vợ con và rất ga lăng với phụ nữ. Khi đám bạn của chồng thường xuyên tụ tập say xỉn tối ngày thì chồng tôi luôn trở thành mẫu mực của những phụ nữ - không rượu chè, cờ bạc, tụ tập thâu đêm suốt sáng.
Chúng tôi lấy nhau khi cả hai đều đã có công việc ổn định với mức thu nhập khá. Tôi là phó giám đốc kinh doanh của công ty trong khi anh là trợ lý cho giám đốc của một công ty tư nhân khác.
Lần lượt con gái và con trai của chúng tôi chào đời trong niềm hạnh phúc tột cùng của cả hai bên gia đình. Kinh tế cũng ngày càng trở lên khấm khá hơn, chúng tôi chuyển đến một căn hộ chung cư sang trọng và sắm sửa ô tô để việc đi làm, đi học của gia đình đỡ vất vả hơn.
Tuy công việc của phó giám đốc kinh doanh khá vất vả khi phải phụ trách nhiều chi nhánh nhưng tôi luôn bố trí công việc một cách hợp lý để dành thời gian chăm sóc cho tổ ấm bé nhỏ của mình.
Công việc của tôi thường về muộn còn anh thoải mái hơn về giờ giấc nên anh vẫn giữ nhiệm vụ đưa đón các con đi học và chơi với các con, đợi tôi đi làm về lo cơm nước. Những hôm anh phải tiếp khách buổi tối thì anh cũng tranh thủ buổi chiều đi đón con về nhà. Dù công việc có bận rộn đến đâu, thời gian cuối tuần chúng tôi cũng dành trọn cho nhau, cùng nhau đi ăn, đi xem phim, đi siêu thị mua sắm hoặc đi du lịch ở một địa điểm nào đó quanh thành phố.
Hạnh phúc trong sự chăm sóc chu đáo, ân cần của anh, tôi cũng luôn cố gắng là người vợ dịu dàng, tận tâm nhất. Không ỷ lại vào chồng, tôi chăm chỉ làm việc để có một khoản thu nhập khá. Công việc bận rộn, nhiều lần chồng đề nghị tôi thuê người giúp việc để tôi có nhiều thời gian nghỉ ngơi nhưng tôi kiên quyết từ chối. Tôi muốn mọi việc dù to, dù nhỏ của chồng và các con đều do chính bàn tay tôi thu xếp, lo lắng.
Sáng nào tôi cũng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho chồng, con, là quần áo phẳng phiu treo sẵn để anh mặc đi làm rồi mới tất tả chuẩn bị cho bản thân. Mọi đồ dùng cá nhân của chồng đều tự tay tôi chuẩn bị, từ đôi tất, chiếc cà vạt đến đôi giày hay chiếc bàn chải đánh răng. Tôi biết, chồng cũng hãnh diện vì tôi lắm.
Cô bạn thân của tôi thường "cảnh tỉnh": "Chăm sóc vừa vừa thôi, đàn ông phải lôi thôi, lếch thếch một tí chứ cứ mượt mà bóng bẩy như chồng bà, khéo ra ngoài các em nó cuỗm mất là ngồi mà khóc".
Ngược lại, tôi lại hoàn toàn yên tâm, tin tưởng chồng mình. Không yên tâm sao được khi hòm thư điện tử chúng tôi cũng dùng chung, điện thoại di động anh không hề đặt mật khẩu và tài khoản ngân hàng cũng do tôi nắm giữ. Không bao giờ có tin nhắn lạ, cuộc gọi bất thường, mọi giao dịch ngân hàng đều hoàn toàn minh bạch và được vợ chồng bàn bạc công khai.
Ngoài việc phải thường xuyên đi tiếp khách, kí hợp đồng giao dịch thì anh dành tất thảy thời gian cho vợ con... Tôi trân trọng anh, trân trọng cuộc sống bình yên đến đáng yêu mà mình đang có...
Sáng hôm ấy, như bao buổi sáng chủ nhật khác, sau khi đưa các con đi học thêm, tôi ngồi trong xe đợi chồng vào cửa hàng tạp hóa mua chút đồ lặt vặt. Bỗng nhiên, chiếc hộp trong hộc đựng đồ xe anh rung lên bần bật. Tôi ngạc nhiên không hiểu tiếng rung ấy phát ra từ đâu khi điện thoại di động anh đã mang theo bên người.
Ngỡ ngàng khi đó là một chiếc điện thoại - chiếc điện thoại tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Màn hình hiển thị tên người gọi đến là "My love". Tôi trân trân nhìn nó, cảm giác như trái tim mình đang đóng băng, chiếc điện thoại vẫn rung lên từng hồi như giục giã, chờ đợi rồi chìm trong im lặng. Nhìn thấy bóng chồng phía bên kia đường, tôi nhanh tay cất chiếc điện thoại vào túi xách của mình.
Đưa tôi về nhà, anh cũng nhanh chóng ra ngoài vì có cuộc hẹn với mấy cậu bạn cùng lớp. Tôi vội vã khám phá chiếc điện thoại trong tò mò, bấn loạn. Danh bạ chỉ có duy nhất một số điện thoại được lưu. Danh sách cuộc gọi đến và đi cũng chỉ duy nhất từ một số này. Mở đến mục tin nhắn, tim tôi bắt đầu đập liên hồi, đầu óc nóng bừng, quay cuồng, chân tay run rẩy
Những dòng tin nhắn cứ thế nhấp nhoáng hiện lên trước mắt tôi" "Anh yêu, đến nhanh với em nhé, em đang ở công ty đợi anh đây rồi", "Sao không nghe máy thế anh?", "Nhớ anh quá, mấy ngày không được gặp nhau rồi", "Tháng này em tăng lương cho anh nhé. Nhớ bồi bổ để còn có sức phục vụ em. Yêu anh"...
Những tin nhắn lả lơi, dâm dục, những clip chốn phòng the đầy bệnh hoạn cứ thế nhảy múa trước mắt tôi. Trong đó, diễn viên chính không ai khác chính là anh, chồng tôi và bà sếp dâm ô bệnh hoạn của anh.
Phải mất một lúc lâu tôi mới thấy trái tim mình đập trở lại. Máu lại chạy tràn trong huyết mạch, rồi nước mắt mới bắt đầu vỡ ra. Nước mắt đã rơi mà tôi vẫn không làm sao cất lên một tiếng nào. Hình như tôi muốn hét lên, nhưng hàm của tôi đã cứng lại, nó không nghe sự chỉ đạo của ý chí tôi nữa. Tôi cứ ngồi bất động như thế chừng 30 phút cho đến khi cơn giận dữ trào đến kéo phăng tôi đứng dậy.
Tôi cầm chiếc điện thoại “lạ” lên, bấm nút gọi cho “Em yeu”. Mới một hồi chuông đổ đã nghe trong điện thoại giọng bà giám đốc ẽo ượt dồn dập: “Làm gì mà lâu thế. Em hai giữ chân không cho đi à? Sắp đến nơi chưa? Đến đây thì chết với em”. Tôi giọng khô giòn như tiếng thủy tinh vỡ: “Là em hai của chị đây”. Rồi chưa kịp nói gì thêm đã nghe tiếng bên kia tắt phụp.
Tôi lại lấy điện thoại “lạ” gọi vào số máy của chồng. Không thấy anh nghe máy. Chừng 20 phút sau đã thấy anh về nhà. Tôi mở cửa phòng bước xuống nhà. Hai con vẫn hồn nhiên nô đùa và reo vui đón bố về. Tôi ném trả cho chồng chiếc điện thoại “lạ” rồi đi lo bữa tối cho các con.
Nửa đêm, anh vẫn đang đi đi lại lại trong phòng vẻ bồn chồn, lo lắng. Anh quỳ xuống chân tôi xin tôi tha thứ. Anh bảo anh vẫn rất yêu vợ con. Anh làm như thế là vì muốn vợ con có được một cuộc sống sung túc trong khi anh không phải là người giỏi giang. Rằng nếu chỉ với đồng lương nhân viên của hai vợ chồng thì gia đình mình bao giờ mới được như thế này, anh không muốn vợ con anh phải vất vả.
Rồi anh làm thế là vì anh bị bà giám đốc hết đe dọa đuổi việc lại dụ dỗ cho nhiều tiền kèm lời hứa không chen vào cuộc sống gia đình mình. Rồi, anh thương bà ấy phận không chồng, chăn đơn gối chiếc bao nhiêu năm…
Đêm ấy, lẫn giữa những lời giãi bày, xin xỏ của chồng tôi là những thanh âm của cuộc truy hoan giữa chồng tôi và bà giám đốc cứ vướng vện trong đầu khiến tôi không làm sao chợp mắt. Một người có thu nhập có thể nuôi được bản thân và các con như tôi cuối cùng lại phải sống chung với một người chồng hành nghề “đào mỏ” gái già.
Bảo rằng kinh tế gia đình khó khăn quá khiến anh phải “làm đĩ” nuôi vợ con đã đành. Hoặc giả anh chỉ vui vẻ với “gái” kiểu “ăn bánh trả tiền” như nhiều ông chồng khác vẫn trốn vợ bỏ tiền mua “của lạ” thì tôi còn dễ dàng tha thứ.
Trớ trêu thay, ngoài tội “đào mỏ” rất nhục nhã, chồng tôi lại rất yêu vợ con, chăm sóc vợ con một cách tận tụy hiếm có. Đã gần một tháng kể từ ngày định mệnh ấy, chồng tôi đã nộp đơn thôi chức phó giám đốc, nhưng cứ nghĩ đến việc bấy lâu nay anh đưa tôi chi tiêu những đồng tiền anh kiếm được từ việc bán thân, đầu óc tôi cứ quay cuồng.
Mỗi lần gần anh, tôi lại bị ám ảnh bởi những hình ảnh dâm ô, bệnh hoạn của anh với bà giám đốc nọ. Tôi thấy mệt mỏi và không còn cảm xúc với chồng, tôi tìm mọi cách trốn tránh anh.
Tôi đang nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện đó, anh lại quỳ xuống xin tôi tha thứ. Tôi cũng rất thương các con của mình. Tôi phải làm sao để có thể quên được những hình ảnh đầy ám ảnh ấy? Liệu tôi có nên tha thứ cho anh để chúng tôi quay lại như xưa?
(Theo Công luận)