Như những chuyến đi của em và anh, trên chính cuộc đời này. Ta yêu đời da diết bất kể ta đang trên hành trình của những chuyến xe đêm...
Nhà từ trong ngõ chuyển ra mặt phố, bỗng nhiên đêm ngủ cứ thấy xe cộ đi qua ầm ầm, em bỗng nhiên bị trằn trọc vì những chuyến xe ấy quá! Những chuyến xe di chuyển vào ban đêm. Những mảnh đời mưu sinh trong bóng tối.
Thường thì khi sống cùng bố mẹ, cũng có khi gia đình em cũng phải đi cùng nhau trên những chuyến xe đêm như thế. Nhưng chỉ là những khi đặc biệt, như là có một chuyện gì lớn lắm: như người thân nào đó qua đời, như ai đó ốm đau. Cũng có thể là chuyện rất vui, như chuyện cả gia đình cùng đi nghỉ mát. Hay như khi một người chị em họ của em lên xe về nhà chồng, phải đi từ đêm khuya hôm trước để kịp giờ hoàng đạo vào ngày hôm sau...
Từ khi phải thao thức vì những chuyến xe ấy, em cứ nghĩ, người ta đang nghĩ gì, người ta đang cảm thấy ra sao những khi khuya khoắt ấy. Người ta có lỡ buồn ngủ rồi để xảy ra điều gì đáng tiếc hay không? Nghĩ rồi, lại thấy mình ủy mị đâu đâu. Mà cũng kể từ khi chuyển nhà ra mặt phố ấy, anh đi vắng, em lại thành ra mất ngủ.
Yêu và được thỏa nguyện với tình yêu ấy không có nghĩa là những bước chân em nhẹ nhõm. Nhất là kể từ sau đêm tân hôn, anh tiếp tục nhiệm vụ phải xa nhà, trong em xuất hiện bao nhiêu là hoang mang. Bao nhiêu là lo âu và dằn vặt. Cộng thêm nỗi mất ngủ khi những chuyến xe đêm cứ rùng rùng qua phố, em cứ nghĩ triền miên những điều mệt mỏi trong lòng.
Mình vừa cưới nhau xong thì anh xa nhà. Em là cô vợ trẻ măng, chẳng được nũng nịu yêu chiều gì, cứ lầm lũi sống một mình với con, đằng đẵng những ngày đợi anh về. Số phận chỉ cho em nhận thế, em lao đao quay cuồng chống đỡ với bao nhiêu thứ. Em không khác gì đứa trẻ thơ không có người chỉ bảo, không có người hướng dẫn, bỗng nhiên bị vứt vào một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm và chịu đựng bao nhiêu phán xét đúng/sai. Làm gì cũng khó, vui buồn cũng thấy chông chênh.
Bố anh bị ốm, em đưa con gái mình về thăm ông nội. Việc nhà anh ở quê em vẫn chưa quen. Em gái anh nể nang, mắng em như mắng trẻ. Tết em về thăm bố mẹ chồng, chẳng có anh đi cùng, em là gái đảm ở nơi đô thị ồn ào, vững vàng với việc công sở, lại thành ra chẳng được “điểm” gì so với yêu cầu của những người ở quê về một nàng dâu. Anh lại không có nhà, “vùng đệm an toàn”, sợi dây liên hệ của em với gia đình anh bị cắt đứt, đột nhiên.
Em bơ vơ, lạc lõng. Em nghe những mắng mỏ, chê trách em lại khóc! Em buồn và tủi thân quá rồi bỗng chốc thấy như là giận anh. Thấy như là muốn buông xuôi tất cả, bỏ quên tất cả, mặc kệ tất cả. Thấy trong hình dung của mình cái cảm giác được làm mẹ đơn thân, mặc kệ anh xa nhà, mặc kệ anh buồn bã, mặc kệ anh công tác đến khi nào mới trở về nhà. Em chỉ muốn nuôi con một mình và không phải nghe những lời chì chiết từ gia đình anh. Rồi em kiệt quệ với những tủi thân, cô độc của mình. Rồi em lạc lõng, em hoảng hốt. Em khóc nhiều hơn khi những chuyến xe đêm rùng rùng qua phố.
Em đã không tin vào sức mạnh từ hơi thở. Cho đến khi người bạn thân của em hướng dẫn em ngồi thiền. Nghĩa là chẳng phải làm gì cả, cứ thở thật đều và lặng im dõi theo hơi thở mình thôi. Như em là khán giả, đang ngồi xem “vở kịch” của tâm. Do tâm mình làm diễn viên, tâm mình làm đạo diễn. Tâm mình dàn dựng, tâm mình gieo rắc... Mọi vui buồn hỉ nộ cứ dàn ra. Em cứ thở đều và nhìn vào tất cả. Không có bất kỳ một phản ứng nào, không chán ghét cũng không hưởng ứng. Không hùa theo “trò dàn dựng” của tâm!
Theo Emdep