Người mẹ bất hạnh này từng gác lại chuyện tình duyên, một mình bươn chải nuôi hai con khôn lớn, để đến khi ở bên kia dốc cuộc đời lại bị chính con mình hành hạ dã man.

Vì chim đánh mẹ gẫy tay


Ông Hà Văn Xuân, em rể bà Tung bức xúc kể: “Có lần nó dùng dây thép xích mẹ lại như xích một con chó, công an phải cưa ra để giải thoát cho bà”. Ông Nguyễn Bá Linh, nguyên Bí thư chi bộ thôn An Khang cho biết: “Việc anh Xuân đánh mẹ là chuyện thường xuyên đã được chúng tôi báo lên xã nhiều lần. Chính quyền xã Yên Thạch cũng đã giam giữ nhiều lần đối với đối tượng này nhưng chứng nào vẫn tật nấy”.

Như giadinh.net.vn (báo điện tử của Báo GĐ&XH) thông tin, sự việc đau lòng này xảy ra vào trưa ngày 25/3. Sau khi đi xây mộ giúp một gia đình và được hậu đãi no say, Nguyễn Văn Xuân (SN 1966) con trai bà Tung - trở về nhà thì phát hiện lồng chim 4 con đã sổng mất 3. Sẵn có ma men trong máu, hắn ra sức chửi bới và lao vào đánh mẹ. Cú tát đau điếng khiến người đàn bà ở tuổi gần đất xa trời ngã sóng soài.
Người mẹ bất hạnh này từng gác lại chuyện tình duyên, một mình bươn chải nuôi hai con khôn lớn, để đến khi ở bên kia dốc cuộc đời lại bị chính con mình hành hạ dã man. 

“Có mấy con chim mà mày không trông được cho tao thì mày làm ăn cái gì, mày chỉ biết ăn bám tao”- vừa chửi Xuân vừa túm tóc, xoay bà Tung trên nền nhà và tát tới tấp vào mặt. Chưa hả, hắn còn dùng điếu cày phang liên hồi vào người bà. Gần như không còn chút sức lực để chống trả hay kêu cứu, người mẹ già chỉ còn biết ngồi ôm đầu, cúi mặt và chịu đòn của đứa con trai.

Chị Nguyễn Thị Bình, hàng xóm của bà Tung cho biết: “Khi tôi chạy sang, thấy bà ngồi giữa cửa, gục đầu trên gối, máu chảy từ đầu xuống lưng. Tay và ống điếu thằng Xuân dùng để đánh cũng đẫm máu”.

Mặc cho họ hàng xóm ra sức can ngăn, khuyên nhủ nhưng Xuân vẫn cứng đầu: “Không phận sự của các người. Hôm nay, tôi phải cho bà ấy đòn quyết định”. Còn nỗi bất hạnh nào hơn khi chính đứa con mình dứt ruột đẻ ra muốn kết liễu cuộc đời mình?

Sau trận đòn thập tử nhất sinh của con, bà Tung bị thương khắp người, toàn thân không còn chỗ nào không thâm bầm tím tái. Hai tay bà đều gãy, chân phải dập ống, chân trái và đầu rách tứa máu. Nói bằng chút hơi rất khẽ, bà rên rỉ: “Toàn thân đau ê ẩm cô chú ạ, muốn nằm cũng không được”. Hiện tại, bà phải nhờ cậy đến anh em họ hàng lo chuyện thuốc thang, cơm nước hàng ngày.

Theo lời kể của những người xung quanh, đây không phải lần đầu Xuân ra tay với mẹ mình. Thậm chí cả khi không say, hắn vẫn thường chửi và đánh mẹ như một… thói quen. Đã mấy năm nay, cứ mỗi dịp 29, 30 Tết, Xuân lại đánh đuổi mẹ ra khỏi nhà, đem đốt hết quần áo, chăn chiếu của bà Tung.

 Có hôm hắn đánh rồi túm tóc bà kéo lê trên đường như kéo một chiếc bao tải. Những vết xây xước đến giờ đã thành sẹo trên lưng người mẹ già. Chưa thỏa cơn, Xuân còn bắt mẹ mình phải quỳ xuống van xin “Con xin bố” thì mới tha đòn.
 
Cụ bà 73 nuôi “ông con” 46


Trước đây, bà Tung từng là cán bộ ngành thực phẩm, cái nghề đáng hãnh diện trong thời buổi bao cấp. Và cũng như bao người, bà từng có một mái ấm nhỏ của riêng mình. Có chồng và sinh được hai đứa con kháu khỉnh, một trai, một gái: Nguyễn Văn Xuân và Nguyễn Thị Hương (SN 1971).

Hạnh phúc vụt tắt khi cuộc sống gia đình nảy sinh nhiều mâu thuẫn, vợ chồng bà Tung quyết định ly hôn. Bà Tung nhận nuôi hai con. Không có người đàn ông trụ cột trong gia đình, bà Tung một mình đóng hai vai. Mặc dù khi ấy, có nhiều người đàn ông ngỏ lời cầu hôn nhưng vì thương hai con, bà Tung quyết định không đi bước nữa để toàn tâm toàn ý nuôi con khôn lớn.

Mặc dù được mẹ cho học hành tử tế nhưng cậu con trai cả - người bà Tung rất kỳ vọng lại chẳng chịu làm gì ra tiền, chỉ biết lêu lổng, ăn bám vào mẹ. Khi Xuân lấy vợ, bà Tung những tưởng sẽ được hưởng vui vầy bên con cháu khi vợ chồng Xuân lần lượt sinh 3 đứa cháu nội. Cô con gái cũng đã yên bề gia thất. Tuy nhiên, cuộc sống riêng của vợ chồng cậu con trai khiến bà Tung nhiều phen rầu lòng. Tất cả cũng chỉ bởi tính thích đánh vợ của Xuân.

Cũng vì không chịu đựng được những trận đòn roi nên một ngày vợ Xuân bỏ về nhà mẹ đẻ. Từ đó Xuân cũng trở về “tầm gửi” mẹ già. Công to việc lớn trong nhà đều phải dựa vào đồng lương hưu còm hơn 1 triệu đồng của người mẹ già.

Mấy năm trước, Xuân bị tai nạn dập lá lách, bà Tung chạy vạy khắp nơi vay tiền lo viện phí, thuốc thang, lo từng miếng cơm, bát cháo, ép con ăn để chóng phục hồi sức khỏe. Trong ngôi nhà mái tôn lụp xụp, tối tăm xây đã hai năm nay vẫn chưa được quét vôi ve, đồ đạc cũng chỉ có 1 chiếc giường ọp ẹp, 1 bộ bàn ghế mục nát và bàn thờ gia tiên. Không ai nghĩ cụ bà 73 này đủ sức nuôi đứa con trai ròng rã 46 năm qua.

Từ lúc xảy ra sự việc Xuân đánh mẹ dã man, những người hàng xóm luôn luôn túc trực cạnh bà. Do toàn thân bầm dập, tay gẫy chân đau nên mọi sinh hoạt của bà Tung hiện tại phải nhờ vào gia đình người em và hàng xóm xung quanh. Công an, phóng viên đến làm việc cũng chính họ hàng, làng xóm tiếp đón và cung cấp thông tin. Tất cả đều vô cùng bức xúc vì hành động vô nhân tính của Xuân.

Chai sạn vì niềm bất hạnh, khi được hỏi về chồng con, sắc mặt bà Tung lạnh lùng và chỉ vỏn vẹn: “Tôi không chồng, con tôi không dạy được”. Câu nói nghe đanh nhưng nỗi đau ẩn chứa lại quá lớn!
 
(Theo GĐ)