- “Ông cụ nhà mình dù đã ở cái tuổi thất thập nhưng vẫn còn phừng phừng như thanh niên. Cùng là cánh đàn ông, hiểu tâm lý của cụ nên anh em tôi cũng đành tạo điều kiện cho cụ vào nhà nghỉ, rồi... nhắm mắt quay đi” – câu chuyện 100% sự thật của một người con trai kể lại.


N.V.Huy (tên nhân vật đã thay đổi) làm trong lĩnh vực kinh doanh, buôn bán lâm sản ở một tỉnh miền núi phía Bắc. Công việc khá trôi chảy, nhà có của ăn, của để, lại va chạm nhiều với bên ngoài nên Huy khá “thoáng” trong tư duy.
 
Câu chuyện của anh đã được anh em, bạn bè thân thiết “xác nhận” 100% là sự thật: chuyện anh em Huy “đồng tình”, “tạo điều kiện” cho ông cụ đi “nhà nghỉ” để giải quyết sinh lý là chuyện có thật.
 
Minh họa: BĐVN

Dù đã bước qua tuổi 70 nhưng ông cụ thân sinh ra Huy vẫn có sức khoẻ sung mãn, ham muốn nhu cầu sinh lý vẫn còn tràn ngập như... thanh niên. Con cái lại có điều kiện kinh tế dư giả, các món sơn hào hải vị, rượu thuốc, cao hổ, cao ngựa bạch... mà con cái mang về báo hiếu càng khiến cho ông cụ duy trì tuổi xuân. Nhìn ông, không ai đoán ông đã ở cái tuổi “thất thập cổ lai hy”.
 
Trong khi đó, cụ bà lại “nhăn nheo” như một miếng cau khô, và chỉ chăm chút việc đi lễ chùa, cúng bái... Sự “lệch pha” giữa cụ ông, cụ bà giống như một cái nùi rơm bện chặt mà không được đốt lửa, khiến tâm tính của ông cụ thay đổi.
 
Bắt đầu từ những cơn “quay quắt” vô cớ của ông cụ: gia đình, con cháu đang hoà thuận, vui vẻ, cụ bỗng sinh tính cáu gắt, đá thúng đụng nia, chuyện nhỏ nhặt cũng làm ầm ĩ... Anh em, con cháu khuyên nhủ hỏi lý do, cơ sự, ông cụ càng nổi đoá...
 
Rồi, những lúc ông cụ “vắng nhà” một cách bí ẩn bắt đầu xuất hiện. Gần gũi với bố, Huy để quan sát và nhận thấy, “cữ” vắng nhà của bố đều đặn khoảng 2 lần trong một tuần, và mỗi lần “đi vắng” về, ông cụ cũng dịu tính hẳn, không còn cáu bẳn hay “sinh chuyện”, đá thúng đụng nia với con cháu...
 
 Bằng sự gần gũi của người con trai duy nhất trong nhà, Huy hỏi chuyện ông cụ. Ban đầu, ông cụ chối đây đẩy, bảo đi đến nhà mấy ông bạn đồng niên chơi cờ tướng hay ôn cố tri tân. Nhưng, lý do của ông cụ đưa ra đã nhanh chóng bị... “bóc mẽ”, vì ông cụ chẳng mấy khi ngó ngàng đến thú chơi cờ tướng của người già, và mấy ông bạn già của ông cũng chẳng phải là bạn bè thân thiết hay qua lại.
 
 Một lần, sau một buổi cả gia đình nhậu nhẹt, uống rượu, Huy và bố ngồi nhâm nhi ấm trà. Lựa chuyện, anh bắt đầu “đưa” đề tài bàn tán về mấy cái nhà nghỉ mới mở ở khu phố núi cạnh nhà với bố, buôn chuyện: mấy em phục vụ ở đó cũng ngoan ngoãn, lễ phép... Ông cụ say chuyện, vô tình “nói hớ” vài câu.
 
“Từ đó, tôi đã hiểu những lần “vắng nhà” của ông cụ là cụ đi đâu. Nói thật, ban đầu cũng khá sốc, nhưng khi bình tĩnh lại thì thấy cũng chẳng trách gì được ông cụ. Trong lúc cụ đang hồi xuân, nhu cầu sinh lý, giải toả cũng rất đỗi bình thường. Tôi biết cụ cũng đã cố kìm nén, chịu đựng, nhưng cụ không vượt qua được, đó chính là lý do cụ hay “đá thúng đụng nia”, khi không cũng “gây chuyện” với con cháu trong nhà...”.
 
Từ bữa trò chuyện với bố, lúc đầu, Huy không dám đưa bố đến cái chốn “cấm kỵ” ấy mà nhờ bạn bè thay mình làm việc đó. Đều như vắt chanh, tuần đôi ba lần Huy đều “xuất kinh phí” để ông cụ đi giải toả. Sau đó, chính anh là người “cáng đáng” công việc đưa bố mình vào... nhà nghỉ.
 
“Nói vậy, chẳng có việc gì tin tưởng hơn chính tay mình làm. Gia đình tôi có cái gien trội về khoản đó nên nhu cầu sinh lý của cánh đàn ông nhà tôi khá mạnh. Ông cụ ngoài 70 mà vẫn còn “phừng phừng” cũng là chuyện dễ hiểu”.
 
 Tuy nhiên, vì việc tế nhị nói trên, phần để giữ danh dự cho bố, cho gia đình với bà con hàng xóm và chính con cháu của cụ, chuyện đưa bố vào nhà nghỉ chỉ có Huy và bố Huy biết.
 
 “Nói thì nói thế thôi, cái cảm giác con đưa bố vào nhà nghỉ làm chuyện ấy, nó cũng xót xa lắm, cảm giác tội lỗi và không đúng với chuẩn mực, đạo đức của mình. Ngoài cái lo bệnh xã hội, bệnh lây lan thường trực, còn sợ ông cụ chẳng may trúng gió hay “quá đà” mà ngã ngựa giữa chừng thì cũng ân hận lắm...”.
 
Để tránh những chuyện đó xảy ra, Huy phải dặn trước với em nhân viên (là người quen) với mình phải “giữ gìn” cho ông cụ, không được để ông cụ... quá đà, chỉ đơn giản là giúp cụ “xả” ra bên ngoài. Còn mình, anh ngồi bên ngoài, đợi ông cụ “hành sự” xong lại lên đón cụ về.
 
“Nhìn thấy ông cụ vẫn bình thường, không có vấn đề gì tôi mới thở phào. Nói gở, chẳng may trúng gió hay cụ lên cơn huyết áp, chắc tôi ân hận cả đời.” – Huy tâm sự chân thật.
 
Mâu thuẫn giữa những đòi hỏi về nhu cầu sinh lý một cách rất con người với lối sống, đạo đức truyền thống, nỗi day dứt về việc trái luân thường con đưa bố đi... giải toả... đã tạo ra những áp lực mới đối với rất nhiều người con và rất nhiều người cùng cảnh ngộ.
 
Phi Phi