Mỗi lần nằm cạnh người tình trong nhà nghỉ sau một cuộc mây mưa, Diệp lại cố không khóc vì nhớ chồng.
Đàn ông cặp bồ, chơi gái nhưng vẫn yêu vợ thì có nhiều, nhưng chắc khi đã vào cuộc vui giường chiếu với những người đàn bà khác, chẳng anh nào nhớ đến vợ. Phụ nữ thì thật oái oăm, bên cạnh những chị quá say mê tình nhân nên bỏ chồng không thương tiếc, lại có không ít người nhớ về chồng ngay khi ở cạnh bồ. Đó là những người đàn bà bất hạnh.
Sếp bà khóc trong nhà nghỉ
Bây giờ thì ai cũng biết nhà chị Diệp ông ăn chả, bà ăn nem. Hai người họ là bạn cùng lớp thời đại học, lấy nhau từ thuở đi xe đạp rách, ở thuê căn hộ chuồng chim rộng 16m2. Đồng cam cộng khổ suốt 20 năm thì họ đã có một cơ ngơi đáng cho nhiều người thèm muốn. Chồng Diệp tuy chưa được gọi là đại gia nhưng với vị trí tổng giám đốc một công ty đang làm ăn thuận lợi, họ đương nhiên được xếp vào danh sách nhà giàu.
Không biết việc sống cùng nhau những 20 đã gây nhàm chán hay vì nhiễm phải thói thường giàu sang quên vợ, chồng Diệp có bồ. Mấy cô bồ đầu tiên bị chị đánh ghen tơi bời, mấy cô sau đó bị chị đe dọa, khủng bố tinh thần, những cô sau đó nữa thì chị mặc kệ. Người cần “dạy dỗ” là ông chồng thì chị chẳng dạy được, chị chả còn hơi sức đâu mà cầm gậy đuổi hết chân dài này đến mắt xanh khác.
Chồng Diệp bảo anh đã hết tình cảm, tuy anh không vô lương tâm ruồng rẫy vợ con nhưng nếu chị không chấp nhận nổi thì có thể ly hôn, tài sản chia đôi. Lòng tự trọng bị tổn thương ghê gớm, Diệp lập tức viết đơn, nhưng sau một đêm khóc cạn nước mắt lại xé đi. Quá yêu chồng, chị thà sống cảnh hạnh phúc giả tạo để được nhìn thấy anh, được chăm sóc anh bằng quyền hạn của một người vợ, còn hơn là mất hẳn, xa lạ vĩnh viễn.
Ảnh minh họa |
Diệp biết mình không thể dành tình cảm cho người đàn ông nào khác, nhưng nỗi cô đơn của một người vợ bị bỏ rơi ở tòa biệt thự lớn khi các con đã du học ở trời Tây trong những đêm chồng còn bận vui thú với bồ thật quá khủng khiếp. Càng khốn đốn hơn khi cơ thể tuổi hồi xuân từng đêm đánh thức chị với những cơn bừng bừng rạo rực. Diệp nhớ chồng, và thèm muốn anh đến quay quắt. Thế nhưng từ khi nói thẳng ra cái chuyện “không chịu được thì ly dị”, anh không còn phải giả vờ yêu thương vợ nữa. Liên hệ thể xác giữa họ chấm dứt, một cái hôn nhẹ hay vuốt ve cũng không.
Người đàn ông mới quen ít hơn Diệp 12 tuổi ấy trở thành tình nhân của chị sau vài lần chị theo bạn đi bar. Sợ tai mắt ở các khách sạn sang trọng, họ đưa nhau đến những nhà nghỉ khiêm tốn trong các con ngõ nhỏ. Cuộc ái ân nào cũng ào ào, mãnh liệt như lửa, như bão, cơ thể nóng bỏng của người đàn bà hồi xuân được thỏa mãn với những lần thăng hoa tuyệt đỉnh. Nhưng chỉ ít phút sau đó, nằm trên cánh tay người tình trẻ, Diệp lại trào nước mắt vì cay đắng, và vì nhớ chồng. Chị ước gì bàn tay đang vuốt nhẹ dọc sống lưng mình chính là của anh, chứ không phải chàng “phi công trẻ” kia.
“Em yêu anh, nhưng không bỏ anh ta được”
Thục cúi gằm mặt mà nói như vậy khi bị chồng phát hiện chuyện “ăn nem” với đồng nghiệp. Chuyện dan díu của họ đã kéo dài gần một năm. Anh chàng kia bằng tuổi Thục, 33 tuổi, chưa vợ, và Thục biết anh ta không chỉ có mình là tình nhân. Thục coi điều đó là tất yếu, vì bản thân cô đến với anh ta cũng chỉ vì tình dục, chứ không hề muốn bỏ chồng.
Chồng Thục bị yếu sinh lý; hai năm đầu lấy nhau còn thỉnh thoảng “đánh nhanh rút gọn”, sau đó thì gần như “liệt” hẳn. Cưới nhau đã 7 năm mà số lần Thục được thỏa mãn trong “chuyện ấy” chỉ đếm trên đầu ngón tay. Điều may mắn duy nhất là vài lần “cắc bụp” ấy cũng mang lại được cho họ một đứa con trai, nay đã 4 tuổi. Yêu chồng và vốn coi mình không phải là người quá ham hố tình dục, Thục từng nghĩ mình sẽ chấp nhận như thế cho đến tuổi mãn kinh, nếu quá khó khăn thì sẽ dùng cách “tự xử” chứ không phản bội chồng.
Dù Thục không tâm sự nhưng chẳng biểu sao, chàng đồng nghiệp thân thiết lại biết nỗi bất hạnh đó của cô để nảy ra ý "tận dụng". Sau một buổi liên hoan với cơ quan, anh chàng lấy cớ thuận đường xin cô quá giang, tiện thể lấy tài liệu mà cô cần. Ngay trong phòng khách, anh ta vừa tỏ tình vừa dùng sức mạnh chiếm đoạt Thục. Cô cố gắng vùng vẫy, phản kháng cho đến lúc nhận ra cơ thể mình đang hưởng ứng anh ta.
Đó cũng là lần đầu tiên, Thục biết rằng tình dục lại có thể tuyệt vời đến thế, có thể khiến cho người ta bùng nổ, điên cuồng đến thế. Và những ngày sau khi hồi tưởng lại lần “chung đụng” ghê gớm đó trong lúc vẫn tránh mặt anh ta, Thục nhận ra sex đối với cô không phải là “không có cũng xong” như cô vẫn tưởng. Và cô chẳng tránh mặt chàng đồng nghiệp được lâu. Sau lần "gặp gỡ" thứ hai thì đến lượt Thục lao vào anh ta với sự ào ạt của dòng nham thạch bị kìm hãm lâu, nay đã đến lúc phun trào. Cô điên cuồng hưởng thụ thú vui thể xác.
Khi bị chồng phát hiện, Thục khóc mà nói rằng cô đã nhiều lần muốn dứt bỏ cuộc tình tội lỗi kia mà không làm nổi, nhưng tình yêu thì chỉ dành cho chồng. Chồng cô không mắng chửi vợ, nhưng kiên quyết ly dị. Anh nói: “Anh biết em vẫn yêu anh, nhưng một khi em đã chạy theo đam mê thể xác với người khác, tình yêu dành cho anh chắc chắn phải mòn đi không thể tránh khỏi, rồi đến lúc không còn gì nữa”.
Vừa cặp bồ vừa… “vọng phu”
Chồng Hòa còn 9 tháng nữa thì hết hạn xuất khẩu lao động, về sum họp với vợ con. Hòa vừa mong chồng về, lại vừa mong anh ở lại làm thêm một thời gian nữa. Cô nhớ anh, ao ước đến cái ngày được ở trong vòng tay chồng và có với nhau “tuần trăng mật thứ hai” sau thời gian dài xa cách. Nhưng cô lại không biết xử trí thế nào với tình nhân, vốn là người yêu đầu tiên, phải chia tay do bố mẹ anh ta phản đối gay gắt.
Hòa là người có nhu cầu tình dục rất cao, nhưng vì cô khéo che giấu, vả lại nhu cầu của chồng cô cũng mãnh liệt nên anh chỉ nghĩ là vợ mình rất ngọt ngào, nồng nhiệt, đáp ứng được những đòi hỏi của anh mà thôi. Chồng đi vắng, Hòa cố chịu đựng hơn nửa năm, cầm cự bằng việc xem phim nóng trên mạng và “tự sướng”. Nhưng càng xem phim, cô càng thấy không thể thỏa mãn chỉ với việc “tự lực cánh sinh” như vậy. Thế nên khi chàng người yêu cũ quay lại ve vãn, cô nhanh chóng ngã vào tay anh ta.
Những lần làm “chuyện ấy” với tình nhân, Hòa thường cố hình dung đó là chồng mình, nhưng sự day dứt khi tưởng tượng như vậy làm thui chột khoái cảm của cô, nên về sau cô dứt khoát xua đuổi nó ra khỏi đầu. Sự thỏa mãn về sinh lý khiến Hòa, vốn héo hắt ủ rũ, ốm dở sau khi chồng đi, bỗng đẹp mọng lên như quả táo chín, mắt ướt, má hồng, môi rừng rực lửa. Những người chung quanh chẳng cần quá tinh ý để nhận ra điều đó.
Hòa nói với người tình rằng chuyện của họ sẽ chấm dứt khi chồng cô về, nhưng anh ta không chịu. “Em đừng có coi anh như dụng cụ thỏa mãn cho em. Anh không đòi em bỏ chồng, nhưng chúng ta phải tiếp tục”, anh ta nói, có ý đe dọa. Vì thế, Hòa vừa mong chồng về vừa muốn ngày đó lùi lại. Cô không biết phải làm thế nào.
Một người bạn của chồng đã giúp Hòa thoát khỏi việc phải tự vắt óc nghĩ cách giải quyết. Anh ta báo cho chồng cô. Và chồng cô đã gọi điện về thông báo quyết định ly hôn.
Có lẽ nhiều người sẽ ái ngại cho hoàn cảnh của Hòa và Thục; bản thân họ cũng tự thấy thương thân bởi họ sa vào chuyện ngoại tình cũng vì hoàn cảnh éo le. Nhưng cuộc đời là vậy, may mắn không chia đều cho mọi người, và khi phần thiệt thòi rơi vào ai, người ấy chỉ có cách lựa chọn cho mình một con đường ít ghập ghềnh hơn, cũng như phải chấp nhận hậu quả của việc chọn sai.
(Theo Xzone)