Em mới lấy chồng được một tháng nhưng cả tháng ấy, em không hề tìm thấy bất cứ niềm vui nào. Gia đình chồng em lúc nào cũng tiền và ... tiền.

Em năm nay 24 tuổi, quê ở Cao Bằng. Bố mẹ em chỉ có hai cô con gái, em là cả. Gia đình em sống bằng nghề buôn bán nội thất nên kinh tế cũng khá giả.

Năm 2010, em đậu một trường đại học ở Hà Nội nên xuống Thủ đô để nhập học. Em học được 2 năm, đến năm thứ 3 thì gặp và yêu một chàng kỹ sư xây dựng ở cùng khu trọ.

Trong thời gian yêu nhau, anh cũng đưa em về quê anh ở Hà Nam nhiều lần. Những lần đó, em thấy gia cảnh nhà anh có vẻ khó khăn, bố mẹ anh chỉ làm ruộng và hai đứa em còn đang ăn học. Tuy nhiên, em không quan trọng việc giàu nghèo nên không hề so đo tính toán.

Đến khi em ra trường, bố mẹ anh thường xuyên đốc thúc chúng em làm đám cưới. Mẹ anh còn gọi điện cho em nhiều lần, bảo yêu lâu rồi thì nên cưới sớm kẻo con gái thiệt thòi. Em cảm động lắm. Cứ nghĩ bác gái thật tâm lý và quan tâm đến em.

Chúng em nhanh chóng làm đám cưới. Hôm cưới, gia đình bên ngoại trao cho em khoảng 3 cây vàng trong khi mẹ chồng chỉ trao cho em chiếc nhẫn một chỉ nhưng em cũng không hề so sánh. Tuy nhiên, buổi tối đầu tiên em ở nhà chồng, bố chồng đã khiến em ngỡ ngàng và thất vọng đến tràn trề.

{keywords}
Ảnh minh họa

Khoảng 9h tối, khách về hết, bố mẹ chồng em bê thùng phong bì ra giữa nhà để đếm. Nhưng đếm đến đâu ông cằn nhằn chửi bới về chuyện ít nhiều đến đó, em nằm phòng bên, nghe mà ngỡ ngàng.

Chưa hết, hai vợ chồng em đang định tắt đèn đi ngủ thì bố chồng gõ cửa và gọi hai đứa em ra nói chuyện.

Đầu tiên, về chuyện phong bì, ông bảo, lẽ ra phong bì của hai đứa bố mẹ sẽ không hỏi đến nhưng vì cỗ bàn thiếu nặng nên hai đứa phải giúp sức. Ngoài ra, chi phí cho đám cưới như giường chiếu, phông bạt, đài điện ... bố mẹ chỉ cho các con một vài khoản còn lại các con phải lo.

Tiếp đến, bố em lấy từ trong tủ ra một cuốn sổ trong đó ông ghi khoản nợ 110 triệu. Bao gồm tiền mua xe máy đi làm, tiền mua máy tính, điện thoại, tiền vay ngân hàng cho chồng em ăn học đại học vẫn chưa trả hết.

Sau đó, ông bảo bây giờ bố mẹ giao lại, chúng em phải có trách nhiệm lo khoản nợ ấy. Chưa hết, đối với hai đứa em đang ăn học đại học, ông cũng bắt vợ chồng em phải có trách nhiệm cung cấp cho hai em, mỗi em 1 triệu/tháng.

Em nghe bố mẹ chồng nói mà há hốc miệng còn chồng em thì mặt tái nhợt. Từ lúc đó, trong đầu em cứ vẩn vơ suy nghĩ. Cả đêm, hai vợ chồng không sao ngủ được. Chồng em còn thở dài bảo không hiểu vì sao bố mẹ lại làm như vậy khi đám cưới vừa diễn ra. Em suy nghĩ rất nhiều bởi lương anh chỉ được 7 triệu, còn em thì chưa đi làm, lấy tiền đâu để trả nợ và lo cho các em hàng tháng ...

Những ngày sau đó ở nhà, bố mẹ chồng cứ liên tục nhắc đến chuyện tiền nong, cái gì cũng tiền, rồi cái gì cũng cười xòa bảo: "Không có thì lên vay bố mẹ vợ. Bố mẹ vợ thiếu gì?".

Em nghe mà không thấy hài lòng chút nào. Đành rằng, bố mẹ em khá giả hơn nhưng có giúp bố mẹ em cũng chỉ giúp chúng em chuyện công việc, nhà cửa chứ không đời nào bố mẹ em giúp việc trả nợ và nuôi các em của chồng em ăn học.

Thậm chí, nếu biết chuyện, em phải gánh một gánh nặng trĩu vai như vậy khi mới chân ướt chân ráo về nhà chồng, chắc chắn bố mẹ em sẽ rất buồn phiền và coi thường thông gia.

Nhưng bây giờ, không nhờ bố mẹ em thì em không biết phải làm thế nào nữa? Mong mọi người hãy tư vấn cho em.

Trần Phương (Cao Bằng)