- Họ hàng nhà chồng em khi thì ra chơi, khi thì ra khám bệnh, khi đưa con cái đi nhập học rồi ăn dầm ở dề nhà em rất nhiều ngày. Họ xem nhà em không khác gì cái chợ.
Em không phải con nhà giàu, em sinh ra và lớn lên ở một huyện miền núi của tỉnh Hòa Bình. Từ nhỏ, dù không có nhiều điều kiện như những bạn bè đồng trang lứa khác nhưng trong suy nghĩ của mình em chưa bao giờ có ý định sống phải nhờ cậy một ai.
Thế nhưng bây giờ, khi đã lấy chồng, phải chứng kiến nhiều chuyện oái oăm, thiếu lịch sự của họ hàng nhà chồng, em mới thật sự vỡ lẽ nhiều điều.
Ảnh: flickr.com |
Chồng em là con út, quê Hà Tĩnh, cho đến thời điểm hiện tại thì chúng em lấy nhau được 2 năm và chưa có con.
Sau khi cưới, tích góp được một khoản tiền cùng với vay mượn thêm bạn bè, ngân hàng vợ chồng em mua được một căn chung cư gần 100m2 ở nội thành Hà Nội. Căn chung cư nằm ngay khu vực khác trung tâm nên giá chẳng hề rẻ.
Sau khi biết chúng em mua được nhà, gia đình chồng mừng lắm. Từ anh trai chồng, chị dâu chồng cho đến các cô, các chú trong họ đều rủ nhau mang con gà, con vịt ra thủ đô thăm nhà mới của chúng em.
Ban đầu, vợ chồng em vô cùng mừng rỡ vì cảm thấy mọi người sống tình cảm không ngại xa xôi vẫn đến chung vui với gia đình mình. Nhưng dần dà, niềm vui đó trong em lại tắt dần.
Họ ra chơi một ngày, hai ngày thì được. Đằng này, mang tiếng ra chơi nhà mới nhưng ăn ở cả bốn, năm ngày không chịu về khiến em đi làm nhưng lúc nào cũng vác chân lên tận cổ để phục vụ cơm nước.
Hết tốp này về thì tốp khác lại đến. Họ ăn uống, bày biện, nói chuyện ồn ào không khác gì cái chợ khiến nhiều lần hàng xóm phải sang nhắc nhở, ý kiến.
Ấy là chưa kể đến việc mỗi lần như thế nhà em mất cả tiền triệu chi tiêu. Nói thật, em mang tiếng bủn xỉn cũng được chứ không thể chấp nhận cảnh phục vụ miễn phí liên tục như thế.
Tuy nhiên chồng em nói phải thông cảm, người ở quê họ chân chất, thật thà, cứ mời thì họ ra chứ không nghĩ quá phiền phức cho mình. Thôi thì em cũng bỏ qua và nhắc chồng lần sau đừng mời họ hàng ra nhiều như thế.
Nhưng sống lâu mới biết đường dài. Họ hàng nhà chồng em không thay đổi được các chị ạ. Họ thấy nhà em có nhà ở nội thành nên hễ đi khám bệnh, đi họp hay đưa con đi nhập học cũng đều vào nhà em xin ‘ở ké’. Nhà em sạch sẽ, toàn thiết bị đắt tiền nhưng họ không biết lại dùng như phá.
Em thấy như vậy thì rất bức xúc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình có nhà mà lúc họ hàng ốm đau, bệnh tật lại so đo, tính toán không cho ở nhờ thì cũng khổ, về quê họ lại ý kiến này nọ cũng không hay nên đành im lặng. Nhưng càng im lặng họ càng được đà lấn tới.
Mấy hôm trước mấy gia đình họ hàng bên nội của nhà chồng em lại tiếp tục ra du lịch Thủ đô và tất nhiên là từ đó ngôi nhà của em cũng lại chật như nêm.
Em muốn làm gì, lấy vật dụng gì cũng phải nhón chân, bước qua người nọ, bước qua người kia mới lấy được đồ. Đã vậy, những thành viên trong họ hàng còn thiếu lịch sự đến mức ăn nói tục tĩu, hút thuốc, cởi trần và mặc quần đùi rồi ngồi tênh hênh giữa phòng.
Em nhìn cảnh ăn, ngủ, sinh hoạt kiểu đó mà ngao ngán vô cùng. Vợ chồng trẻ không còn một chút không gian riêng nào. Em không hiểu tại sao họ lại thiếu duyên đến như vậy...
Có chị em nào phải sống cảnh giống em không? Cứ tiếp tục thế này, em phát điên mất.
Độc giả Ngọc Hà (Hà Nội)