22 tuổi, tôi bước chân vào nhà chồng sau lễ cưới rình rang, vàng đeo trĩu cổ. 27 tuổi, tôi ra khỏi nhà với vài bộ quần áo cũ rích. Người đời bảo tôi sướng không biết đường sướng thì đừng trách số phận bạc bẽo với mình…
Tôi là cô gái nông thôn. Bố mẹ đông con nên kinh tế chật vật. Tuổi thơ của tôi là bữa đói bữa no và những buổi mò cua bắt ốc trên các cánh đồng để kiếm tiền nộp học. Vì vậy tôi luôn mơ đến những ngày tháng được bước chân lên Thủ đô, ngồi vào ghế giảng đường đại học để có cơ hội được thoát nghèo.
Bố mẹ tôi không có tiền, tầm nhìn cũng chỉ hạn hẹp quanh lũy tre làng nhưng khi thấy tôi có ước mơ đó cả bố và mẹ đều đồng ý. Họ dồn tất cả tâm sức để tôi có thể thực hiện ước mơ của mình.
Cuối cùng, tôi cũng đậu được vào một trường đại học danh tiếng. Qua ngôi trường này, tôi đã quen anh, người ám ảnh cuộc đời tôi suốt những năm tháng sau này.
Anh là con trai độc nhất trong một gia đình giàu có. Bố mẹ anh là ông chủ, bà chủ trong lĩnh vực kinh doanh và cũng là người đã tài trợ tiền học cho tôi suốt 4 năm đại học.
Năm đó vì đỗ vào trường với mức điểm thủ khoa, tôi đã được nhiều cá nhân, tổ chức quan tâm chú ý. Sau đó, khi biết tôi có hoàn cảnh khó khăn, bố mẹ anh đã thông qua một tổ chức từ thiện, đỡ đầu cho tôi và có trách nhiệm đóng tiền học phí cho đến khi tôi ra trường.
Chính vì sự đỡ đầu đó, có đôi lần tôi đã đến nhà họ để bày tỏ lòng biết ơn và tình cờ gặp anh.
Anh học cùng trường với tôi và hơn tôi 2 khóa nên chúng tôi bắt chuyện với nhau khá dễ dàng. Sau đó, anh bắt đầu theo đuổi và nói lời yêu với tôi.
Tôi cũng cảm mến anh nhưng lại nghĩ anh chỉ quen tôi cho vui vẻ chứ không phải tình cảm chân thành nên đã từ chối anh. Thế nhưng tôi không ngờ, sự từ chối ấy của tôi khiến anh suy sụp. Mẹ anh phải điện thoại cho tôi và đề nghị 1 cuộc trò chuyện riêng.
Trong cuộc trò chuyện đó, mẹ anh nói tôi hãy mở lòng để cả hai hiểu hơn về nhau. Nếu chúng tôi thực sự yêu thương nhau và giúp đỡ nhau học hành tiến bộ, bà sẽ đồng ý…
Ngày tôi ra trường, anh đã nói với bố mẹ và mong muốn được làm đám cưới với tôi. Bố mẹ anh không phản đối. Họ đồng ý để chúng tôi tổ chức một lễ cưới rình rang, vàng đeo trĩu cổ với điều kiện chúng tôi không đăng ký kết hôn cho đến khi sinh con trai.
Tôi đã giấu bố mẹ mình về bí mật này và bước vào gia đình anh với sự trầm trồ ngưỡng mộ của rất nhiều bạn bè và họ hàng người thân… 1 năm sau khi cưới, tôi mang thai bé trai. Tuy nhiên đứa trẻ đã qua đời khi vừa ra đời được 21 ngày vì căn bệnh bại não.
Nỗi đau này chưa vơi thì tôi phát hiện bố mẹ chồng tôi cho người về quê để điều tra tông ti họ hàng của tôi. Sau đó, họ thì thầm với chồng tôi rồi khuyên tôi nên đến bệnh viện để sử dụng các biện pháp ngừa thai.
Tôi không biết chồng tôi đã nghe được chỉ đạo gì từ bố mẹ nhưng kể từ ngày đó, anh nhạt nhẽo với tôi, đối xử với tôi như người dưng nước lã.
Tôi biết thân biết phận mình nhỏ bé, bố mẹ chỉ là nông dân nên cố gắng nhẫn nhịn để giữ gìn mái ấm gia đình. Thế nhưng càng ngày, cách đối xử của gia đình chồng càng khiến tôi cảm thấy mình là người vô dụng và thừa thãi.
Chồng tôi luôn đưa những cô gái đẹp đi tiệc thay vì tôi. Bố mẹ chồng tôi thì luôn dẫn dắt và tạo điều kiện để chồng tôi làm quen với những cô gái có gia thế khủng và không hề để ý đến cảm xúc của tôi. Khi tôi lên tiếng, mẹ chồng tôi mới khiến tôi ngã ngửa. Bà bảo tôi chưa phải vợ của anh.
Sau đó, bà lại xoa dịu tôi bằng lời hứa, nếu trong năm tới tôi sinh cho anh một cậu con trai khỏe mạnh, bà sẽ để tôi làm thủ tục đăng ký kết hôn.
Tuy nhiên lần này, tôi không muốn đồng ý với những thỏa hiệp của bà. Tôi quyết định bước ra khỏi nhà với vài bộ quần áo cũ mà tôi đã tự mua bằng tiền của chính mình. Toàn bộ vàng bạc mà bố mẹ chồng trao cho tôi ngày tôi kết hôn, tôi cũng trả lại.
Tôi không muốn mình nợ nần gia đình này thêm bất cứ thứ gì. Tôi càng không muốn biến mình thành con rối với những điều kiện và thỏa thuận.
Nhiều người nói tôi ngu dại nhưng không ai hiểu, cuộc sống của tôi thế nào trong căn nhà này. Vì vậy tôi sẽ tự quyết định cuộc đời của chính mình…
'Mẹ ơi, anh rơi rồi', bé trai chết tức tưởi trước khi đi siêu thị với mẹ
Chỉ trông con lơ là một vài giây, người mẹ đau đớn ôm cơ thể con trai vừa rơi từ tầng cao xuống đất.
Mai Liên (Hà Nội)