Khi thầy tiến lại gần đưa cho tôi, thầy nói "Tặng em" rồi đưa tay lên vuốt má tôi… Tôi nổi da gà, run hết chân tay. Tôi nói cảm ơn rồi đẩy thầy ra. Thầy dùng cả 2 tay vuốt 2 má, hôn lên trán tôi.

Tôi năm nay 22 tuổi, là sinh viên một trường đại học danh tiếng tại Hà Nội. Còn hơn một năm nữa tôi mới phải làm đề tài tốt nghiệp đại học. Thế nhưng tôi đã quyết định chọn làm đề tài bộ môn mà tôi yêu thích. Tôi cũng xin một thầy giáo trong trường làm người hướng đẫn cho tôi. Thầy đã nhận. Và vì còn hơn một năm nữa để làm đề tài tốt nghiệp nên tôi cũng chưa vội.

Tuy nhiên, đúng thời điểm vừa rồi có một dự án được đầu tư tại một cơ quan lớn ở Hà Nội. Một người làm chức vụ khá cao ở đó đã liên lạc với thầy giáo tôi. Người đó bảo muốn nhận một sinh viên để cùng làm đề tài đó và sẽ hướng dẫn làm đề tài tốt nghiệp luôn.

{keywords}
Ảnh có tính chất minh họa

Tôi nghĩ lĩnh vực đó tôi cũng rất thích và làm cùng với thầy này thì tôi sẽ được học hỏi nhiều hơn, tiếp xúc nhiều hơn. Vậy là tôi nhận làm đề tài đó với thầy giáo tôi (thầy là giáo viên của thầy sắp làm cùng tôi).

Chỉ vài ngày sau, tôi nhận được tên đề tài. Tôi bắt đầu liên hệ và làm việc với thầy giáo mới.

Buổi đầu tiên gặp thầy, tôi có ấn tượng thầy trẻ so với tuổi, nhiệt tình. Điều khiến tôi bất ngờ nhất là thầy xưng anh với tôi chứ không xưng "thầy" hay "tôi" trong khi tuổi thầy ngang tuổi bố tôi. Nhưng tôi vẫn gọi là thầy và xưng em.

Còn thầy nhận xét tôi là xinh xắn, giản dị, chất phác. Thầy trao đổi mọi vấn đề với tôi về cả đời sống, giao tiếp, học tập… Thầy nói muốn giảng dạy vì niềm đam mê, muốn truyền lại kiến thức cho học trò chứ thầy không được ăn lương hay lợi lộc gì.

Hơn thế, ngay buổi đầu tiên thầy đã có ý nói rằng chỉ cần một câu nói của thầy là tôi có việc ngay. Nếu tôi học tốt, thầy còn có thể nhận tôi làm ở đó luôn.

Thầy còn bảo tôi không phải lo về phần chi phí đi lại hay chi phí giấy tờ hoặc mọi chi phí khác khi tham gia nghiên cứu, thu thập số liệu làm đề tài này… Sau đó thầy giao cho tôi một cái đề cương sơ bộ. Tôi đồng ý và hẹn gặp thầy sau.

Sau buổi gặp đầu tiên tôi thầm nghĩ "Thầy thật là tốt, liệu có điều gì đáng lo ngại không? Tại sao thầy lại nhiệt tình như thế, sao thầy lại xưng anh? Sao thầy chưa gì đã hứa hẹn công việc sau này cho tôi?".

Hơn một tuần sau tôi gặp lại thầy. Buổi thứ 2 tôi vẫn gặp thầy trong văn phòng của thầy. Thầy vẫn xưng anh. Đầu tiên, tôi và thầy trao đổi về học tập. Sau đó thì nói chuyện lan man. Thầy nói là chủ yếu, tôi chỉ vâng, dạ, vâng ạ…

Tôi bất ngờ trước sự "vô tư" của thầy. Thầy hỏi tôi có người yêu chưa. Rồi thầy nói cứ yêu thoải mái, chơi thoải mái nhưng đừng để có bầu. Tôi sốc, đỏ mặt! Rồi thầy nói quý tôi.

Thầy có thể đưa tôi đi cùng trong những buổi nhậu, buổi gặp gỡ. Và lúc đó tôi không được gọi là "thầy" mà phải gọi là "anh". Và tất nhiên là tôi phải ăn mặc trang điểm một chút. Còn bây giờ thì cứ giữ vẻ giản dị này.

Tôi hỏi lại thầy: "Em chỉ giả sử thôi, có lẽ em bị ảnh hưởng bởi phim ảnh, nhưng thầy có nghĩ là nếu thầy đưa em đi cùng trong khi em rất trẻ, lại gọi thầy là anh. Thầy không sợ người ta nói thầy có bồ nhí ạ?". Thầy cười lớn và nói: "Được em làm bồ nhí thì tốt quá. Nhưng mà không ai hỏi đâu mà em lo, đó là điều tối kỵ".

Tóm lại trong cuộc nói chuyện lần gặp thứ 2 này thầy luôn gợi ý cho tôi là có tình cảm thế này thế kia. Thầy có thể giúp tôi thế này thế nọ, thầy có thể đưa tôi đi cùng trong những cuộc vui. Tôi nghe mà phát sợ, mặt nóng bừng.

Chưa hết, thầy còn đứng dậy và đi tìm một vài quyển sổ mới để tặng tôi. Khi thầy tiến lại gần đưa cho tôi, thầy nói "Tặng em" rồi thầy đưa tay lên vuốt má tôi. Tôi nổi da gà, run hết chân tay.

Tôi nói cảm ơn rồi đẩy thầy ra. Thầy dùng cả 2 tay vuốt 2 má tôi, hôn lên trán tôi một cái. Tôi thấy ghê tởm, sợ quá đẩy thầy ra thì thầy mới dừng lại và đi về chỗ ngồi. Tôi ngồi xuống ghế và thầy lại bắt đầu hỏi một số điều về quê quán, bố mẹ của tôi…

Chừng 5-7 phút sau tôi lấy lý do muộn và xin về. Thầy tiễn tôi ra cửa và lại giơ tay vuốt má tôi một cái, xoa đầu tôi một cái.

Tôi vội vàng ra về và cho tới giờ vẫn còn chưa hết ghê tởm. Tôi phải làm sao? Tôi không muốn có chuyện gì xảy ra với tôi. Tôi cũng không thể dừng lại vì đề tài tôi đã nhận, đã triển khai. Nếu dừng lại, tôi biết nói thế nào với thầy giáo của tôi? Nếu tiếp tục tôi phải làm sao?

Cho dù tôi có cứng rắn đi nữa nhưng nếu như thầy thực sự muốn thì sẽ có rất nhiều cách để bắt tôi phải theo. Tôi đang rất hoang mang và khó xử.

Các bạn độc giả hãy giúp và cho tôi một lời khuyên, một hướng xử lý thật sáng suốt để vẹn cả đôi đường. Tôi xin cảm ơn!

(Theo aFamily)