Trời về chiều, lác đác những “cần thủ” đã xuất hiện bên hồ câu nằm ngay sát nghĩa trang Bình Hưng Hòa.
Họ nhanh chóng chuẩn bị đồ nghề để bắt đầu buổi câu cá “thư giãn” khi xung quanh là hàng nghìn ngôi mộ và một bãi rác lớn đang bốc mùi hôi thối. Đêm xuống, trong không gian u tịch của “cõi âm”, giữa những ngôi mộ lổn nhổn, vẫn xuất hiện cần thủ buông cần ngồi câu cá như những bóng ma!
Thú câu cá lạ lùng nơi nghĩa địa
Người Sài Gòn mê câu cá vì nó gắn với mảnh đất sông nước, nhiều kênh rạch này. Lựa thủy triều, những con cá lớn cứ thế ào ào bơi vào mấy con kênh trung tâm thành phố, cũng vì thế mà thú câu cá tự nhiên của người Sài Gòn ngày càng rầm rộ. Nhưng không như nhiều người chọn cầu Sài Gòn, cầu Thủ Thiêm hay xuôi về đến bến Bạch Đằng để bắt cần, thả dây… nhiều người lại chọn địa điểm có phần kì quặc là nghĩa trang Bình Hưng Hòa để làm nơi túc trực hôm khuya.
Kinh doanh sôi động nơi “đất chết” Được mệnh danh là nghĩa trang lớn nhất Sài Thành, ngày ngày “cõi âm” Bình Hưng Hòa vẫn khó nhọc chứng kiến cảnh chen chúc mưu sinh của người trần. Vô số các con đường lớn nhỏ xuyên qua nghĩa trang, bởi Bình Hưng Hòa đã trở thành một khu dân cư đông đúc, với 300.000 người sinh sống quanh đó. Giữa lổn nhổn những mộ, người nằm, kẻ ngủ, số khách bán gà, chó, mũ bảo hiểm, kính mát đủ cả trong khi những đứa trẻ vô tư chơi đùa bên mộ. Họ vẫn lầm lũi kiếm từng đồng bạc lẻ nơi “đất chết”. |
Nhiều cần thủ mê cảm giác… rợn người thường gọi ao câu nằm ngay trong địa phận nghĩa trang Bình Hưng Hòa (Q. Tân Bình, TP. HCM) là “ao âm phủ”. Mỗi ngày, từ 2h chiều đến 9h tối, nhiều người lại rủ nhau đến đây câu. Dân quanh vùng và giới cần thủ thường gọi nơi đây với cái tên nghe có phần kì bí, đủ khiến người yếu tim lạnh sống lưng: “câu cá cõi âm”. Với diện tích khoảng 300m2, mặt tiền nằm trên đường Bình Long, ao câu này vốn là một vũng trũng dùng để trữ nước sau mưa cho cả vùng nghĩa trang rộng lớn.
Trước đây, nghĩa trang Bình Hưng Hòa có đến hai cái hồ lớn. Một cái nằm chính giữa ngay trung tâm nghĩa trang đã bị rút hết nước, cỏ mọc um tùm, còn cái hồ này thì chỉ bị rút bớt nước. Cứ mùa mưa đến, mưa lớn, nước từ nghĩa trang lại róc rách chảy về lênh láng. Chớp thời cơ, những chủ cần bắt đầu dựng lều, che dù, mắc võng đón cần thủ từ khắp nơi đến tìm thú vui thư giãn. Giá 30.000 đồng một giờ câu, cứ thế mà dần dần thu tiền của thiên hạ. Ông Tư (60 tuổi, chủ kinh doanh), một trong những người đã có sáng kiến mở ra dịch vụ “câu cá cõi âm” từ vài năm nay. Ông bảo, sống ở gần đây, thấy mỗi khi mưa xuống, hồ được “hứng” nước từ trên các ngôi mộ đổ về. Thấy hồ bỏ trống, nên ông đã nghĩ ra cách mua cá về thả rồi mở dịch vụ thuê cần và câu cá. Để phục vụ các cần thủ, ngoài ông Tư ra thì có vài hàng quán cũng mọc lên, bán những thứ đồ uống đơn giản như: cà phê, nước ngọt…
Câu cá “thư giãn” tại nghĩa trang Bình Hưng Hòa |
Hầu hết những người đến đây câu cá vì tò mò hoặc tìm cảm giác lạ, muốn đến câu thử một lần cho biết. Họ có thể là những người sống quanh đó, hoặc cũng có khi vượt cả chục cây số chỉ đến đây thả câu, ngắm cần. Hồ rộng nên vị trí câu cũng thoải mái, một số lựa chỗ sạch sẽ, thoáng mát tránh xa khu mồ mả, số khác thì chọn nơi rác rưởi, dơ bẩn vì họ nghĩ những nơi đó cá hay tập trung tìm mồi.
Cứ thế, giữa hàng nghìn ngôi mộ lớn nhỏ, bên cạnh là đống rác lớn bốc mùi, đôi khi một làn gió nhẹ thổi ngược cũng khiến cả không gian hôi thối khó thở. Thế nhưng, các cần thủ vẫn bình thản chờ cá đớp mồi. Xung quanh hồ, còn có rất nhiều người đứng xem, chỉ có một điều lạ là dường như những người này chỉ đi một mình, không ai quen ai. Mỗi người mỗi nét mặt, mỗi suy nghĩ trầm ngâm nhìn xuống mặt nước phẳng lặng. Đêm xuống, trong không gian u tịch của “cõi âm”, giữa những ngôi mộ lổn nhổn, vài bóng người vẫn vật vờ bên cần câu. Như thể đang chờ đợi một điều gì đó mơ hồ từ thế giới xa xăm.
Đi câu nhưng không dám lấy cá
Lân la hỏi chuyện vài cần thủ để hiểu rõ thực hư nguyên do họ chọn nơi nghĩa địa u linh này làm nơi thả cần, anh Lê Hữu Đạt, một vị khách thường xuyên của dịch vụ “câu cá cõi âm” cho hay: “Thì quanh vùng đâu có con sông nào sạch sẽ để câu đâu, không ra nghĩa địa thì đi đâu bây giờ”, vừa nói anh vừa quăng câu ra mãi phía giữa hồ. Anh bảo: “Cần thủ ở đây hầu hết là dân không chuyên, chỉ dùng lưỡi câu đơn chứ không cầu kì. Nhiều nơi khác, họ dùng lưỡi chùm, lưỡi dĩa, lưỡi lục… chẳng khác gì chích điện là mấy. Hồi đầu, thấy tôi bảo đi câu ngoài nghĩa địa, nhiều bạn trẻ còn đùa “có khi nào thấy cá bay bay chứ không phải bơi bơi không?” Nghĩ cũng hơi ghê. Nói thế chứ nhiều người sợ không dám thả cần chứ không nói đến chuyện ngồi câu”.
Có lẽ, vì hồ nằm ngay cạnh nơi “cõi âm” vốn nổi tiếng với nhiều câu chuyện siêu linh, kì bí, cho nên nhiều người cũng coi đó là lí do để đến đây tìm cảm giác lạ hoặc để… thư giãn, giảm căng thẳng. “Có nhiều người vì buồn chán chuyện gì đó cũng đến đây câu cá giải sầu, có đêm còn không chịu về mà đi thẳng vào nghĩa trang ngủ một giấc cho đến sáng. Còn việc mấy người câu cá cứ thẫn thờ ôm cần cả buồi chiều mà chẳng giật câu lần nào thì nhiều lắm. Có bận, một anh uống vài lon bia rồi bắt đầu ngà ngà say, bước đi lảo đảo chới với như có ai muốn đẩy họ xuống nước. May mà có mấy anh câu cùng tóm lại”, chị Hương, bán nước giải khát quanh bờ hồ, cho hay.
Hàng quán cũng mọc lên bán những thứ đồ uống đơn giản như: cà phê, nước ngọt… |
Nếu như ở các con sông, nhiều người đi câu để kiếm cơm mong có vài con cá để ăn, để bán. Nhưng với “câu cá cõi âm” thì chỉ để cho vui, cho thư giãn chứ tuyệt nhiên không ai dám mang về chứ đừng nói đến chuyện ăn. Anh Đạt cho biết thêm, câu cho vui thôi chứ không ăn, cũng chẳng mang về hay đem cho hàng xóm mình cũng ngại.
Cho rồi, người ta ăn xong vui miệng hỏi cá câu ở đâu, mình bảo câu trong “nghĩa trang” chắc họ hận mình luôn quá. Thường thì cá câu được, anh và một số cần thủ mang qua bán cho chủ câu với giá khoảng 20.000đ/kg rồi họ làm gì thì làm. Đang nói, bỗng nhiên cần động, nhanh như chớp, anh Đạt giật xóc con cá đang ngáp ngáp dưới lòng hồ rồi kéo lên. Con cá nhỏ nhảy tưng hửng trên nền đất vì trót tham miếng mồi giả, sau một hồi giật lưỡi thì chết hẳn.
Anh quay sang nói tiếp chuyện: “Nói thế chứ, cá sống trong nước mồ, nước mả, có cho tiền cũng không dám ăn”. Ra là thế, người ta tìm đến Bình Hưng Hòa câu vì chẳng còn chỗ nào để câu nữa. Nhưng đi câu mà chẳng lấy cá, ấy vậy mà ngày ngày, xung quanh hồ lúc nào cũng có khoảng chục cần thủ trực chiến. Người vào, kẻ ra hiếm khi vắng khách.
Anh Đạt kể tiếp: Hồ câu ở nghĩa trang Bình Hưng Hòa cũng lạ như chính vị trí và dịch vụ câu cá ở đó. Mùa mưa thì nước lên rất cao, mùa khô thì không một giọt nước. Cá ở hồ câu hầu hết không phải là tự nhiên mà do các chủ câu tự thả xuống, lâu ngày tự sinh sôi rồi số lượng nhiều dần. Chủ yếu là loại cá tra, cá chim hay cá trê. Nhất là giống cá trê, lì lợm, lặng lẽ thường sống mãi dưới tầng đáy. Ai may mắn lắm mới câu được trê, con lớn cũng đến 1 ký.
Nói mới nhớ năm 2011 rộ lên thông tin cá trê khổng lồ thích sống trong mộ người chết. Thậm chí còn có gia đình để mộ chôn lâu năm, khi bốc mộ phát hiện khoảng chục con cá trê sống chui rúc trong đó, con nào con đấy to bằng cả bắp tay, nặng 1,5 – 2kg. Nghĩ đến đó thôi cũng khiến tôi sởn gai ốc.
Anh Bảy, một cần thủ đến từ Q. Tân Phú cho biết: “Cuối tuần rảnh rỗi, thỉnh thoảng tôi cũng sang đây câu. Đi một mình thôi chứ chẳng mang đâu có rủ được vợ đi cùng vì bả sợ, sợ ma sợ người sợ đủ thứ. Chứ riêng tôi thấy bình thường”. Thấy vậy, anh Phong, một “cần thủ” ngồi cạnh cũng tần ngần nói thêm: “Ở chỗ này, mỗi người mỗi nghề, nhưng đến đây thì đều như nhau hết”.
(Theo Khám phá)