- "Anh là một con người điển hình của thế hệ vứt đi, lúc nào cũng bất mãn với xã hội và thời tiết, cũng chẳng có định hướng rõ ràng cho tương lai".

TIN BÀI KHÁC

Giản dị. Trẻ trung. Hài  hước. Lạc lối và dấn bước. Tập truyện ngắn đầu tay của tác giả trẻ Hoàng Nhật gây tò mò từ cái tên và bìa sách.

{keywords}
"Người bắt chim lợn" (6/2013)


"Người bắt chim lợn" không phải là tác phẩm hay nhất trong 15 truyện, nhưng chọn nó làm tiêu điểm cũng không phải là lựa chọn tồi. Thứ nhất nó có một tiêu đề đủ lạ và "thời thượng" ("chim lợn" được sử dụng như một từ tiếng lóng nói về kẻ nhàn cư, ngồi lê đôi mách, xuyên tạc và bịa đặt). Thứ hai, nội dung truyện cũng có ý nghĩa với người trẻ khi nói về sự phí hoài những năm tháng của cuộc đời cho một điều vô nghĩa.

Truyện kể về một chàng trai trẻ thất nghiệp bất ngờ được tuyển dụng cho một nghề nghiệp kì quặc: bắt chim lợn bằng loại bẫy thủ công thô sơ, hàng năm trời cũng không bắt được con nào. Anh ta được trả mức lương cao. Đó là thứ khiến anh ta sẵn sàng đánh đổi tuổi trẻ của mình cho một công việc nhàm chán, vô nghĩa và đầy mệt mỏi.

14 truyện ngắn còn lại xây dựng nên một sự kết nối khá rõ với đời thực. Báo chí, truyền thông, tham nhũng, tình yêu, sex, lề thói xã hội, người giàu và người nghèo, lựa chọn nghề nghiệp.... tất cả đều được đề cập dưới một góc nhìn rất trẻ và với bút pháp tương đối vững.

Thấp thoáng trong đó là bóng dáng của Murakami (sự hư ảo và buông bỏ, đan xen cá tính và góc tối nội tâm trong các mối quan hệ nam-nữ) và Phan An của Việt Nam (châm biếm trong các đề tài xã hội). Nhưng khác với hai tác giả trên, Hoàng Nhật có cái nhìn lạc quan và nhẹ nhõm cho nhân vật.

Khá nhiều yếu tố văn hóa pop đương đại được nhắc đến làm tác phẩm trở nên lãng mạn, trẻ trung, thậm chí là lộn xộn. Đó là điện ảnh với Spactacus, American Pie, Pulp Fiction... là âm nhạc của Taylor Swift, Savage Garden, Lady Gaga, The Carpenters, Shayne Ward, Chemical Romance hay Black Eyed Peas... Anh tự nhận: "Đó là một nồi lẩu thập cẩm, được viết ra bởi một thanh niên dở dở ương ương, chưa chín chắn hẳn mà cũng không còn vô tư và hồn nhiên nữa."

{keywords}
Tác giả Hoàng Nhật sinh năm 1988 hiện đang sống tại Hà Nội

Chính vì tác giả nằm ở giữa khoảng trưởng thành và đang thu nhận thêm kiến thức nên người ta không nhìn thấy một ý tưởng rõ ràng xuyên suốt qua loạt truyện mà chủ yếu là sự đa dạng, đa màu. 

Hoàng Nhật đặt vấn đề lạ, biết cách phát triển và có nhiều điểm sáng, thế nhưng anh không giỏi kết thúc. Trong nhiều truyện, độc giả chờ đợi một cái kết ấn tượng, thuyết phục hơn. Tuy vậy, sự phong phú kể trên có lẽ cũng đã đủ để xác lập, tạo hình một tác giả mới sinh năm 1988 với nhiều tiềm năng phát triển.

“Thế rốt cục anh làm nghề gì?”

“Anh mang nỗi sợ hãi đến cho cả thế giới này. Anh là phóng viên mảng xã hội, chuyên săn tin về các vụ giết người man rợ, hiếp dâm dã man vô nhân tính, cướp bóc tàn nhẫn… Ngày nào anh cũng hù dọa người ta bằng những bản tin đó, khiến họ nghĩ rằng thế giới này đã quay lại thời tiền sử, rằng Hannibal Lecter, Michael Myers, Jigsaw, Lê Văn Luyện đang nhởn nhơ đầy rẫy ngoài đường.” Tôi trả lời.

(Truyện ngắn "Tháng Ông Kẹ")

Mọt đười ươi là một loài động vật được lai giống giữa đười ươi với mọt. Chúng có sức mạnh của loài linh trưởng và khả năng tận diệt của mối mọt. Chúng không có tên trong bất cứ một cuốn từ điển động vật nào. Chúng không sống thành đàn hay riêng lẻ, mà tụ tập trong các nhóm lợi ích. Chúng đoàn kết khi săn mồi, nhưng sẵn sàng phản bội hoặc bỏ mặc đồng loại khi gặp nguy hiểm. Chúng không cư trú trong rừng rậm mà âm thầm kiếm ăn ngay tại các thành phố lớn. Chúng là loài ăn tạp nên chẳng tha bất cứ một thứ gì. Tuy là loài gây hậu quả nghiêm trọng và sống ngay cạnh con người, nhưng hầu như chúng ta không phát hiện ra chúng, hoặc vì sợ bị ăn thịt mà không dám phát giác.

“Chính là ánh sáng. Giống như ma cà rồng, chúng sẽ chết dần chết mòn dưới ánh sáng ban ngày. Anh phải đưa chúng ra ánh sáng..."

(Truyện ngắn về tham nhũng - "Mọt đười ươi")

Mặt hồ phản chiếu ánh nắng như chiếc mâm vàng khổng lồ. Tôi nheo mắt nhìn cô. Lớp phấn trang điểm làm má cô bị trượt khỏi vai áo tôi. Cô vòng tay quanh cánh tay tôi, nắm chặt bó hoa cưới bằng cả hai tay. Tôi tự hỏi một cô gái như vậy thì giọng nói sẽ thế nào? Tôi muốn nói một điều gì đó, để cô ngước lên nhìn tôi bằng đôi mắt trong trẻo của mình, để cô trả lời tôi bằng giọng nói thuộc về cô. Dù cô có nói bất cứ điều gì thì cũng hơn là im lặng mãi mãi. Tôi ghét sự im lặng của phụ nữ, tất cả đàn ông trên đời đều ghét sự im lặng của phụ nữ. Khi phụ nữ muốn làm tổn thương chúng tôi, họ chỉ cần im lặng.

("Truyện tình cảm sướt mướt dành cho đàn ông")


Hồ Hương Giang