- “Cha mẹ cả một đời vất vả nuôi con khôn lớn, vậy mà khi tuổi già sức yếu bị lẫn, rối loạn tâm thần họ lại bị chính những đứa con của mình ngược đãi, ruồng bỏ”.

Thạc sĩ - bác sĩ Nguyễn Ngọc Quang, Giám đốc Trung tâm giám định pháp y tâm thần TP.HCM chua xót nhìn nhận một thực trạng đau lòng của xã hội.

Bác sĩ Quang kể từ hồi còn làm công tác khám, chữa bệnh tại Bệnh viện Tâm thần cơ sở Chợ Quán TP.HCM, ông chứng kiến không ít cảnh các cụ bị suy giảm trí tuệ tuổi già được con cháu đưa tới bệnh viện rồi bỏ lại luôn. Thậm chí, có nhiều cụ vì con cháu không chịu lên đón nên bệnh viện phải liên lạc với khu phố, cho xe đưa về tận nhà.

Có con mà phải ở với ô sin

Câu chuyện của cụ Nguyễn Thị H., 80 tuổi, ngụ tại quận 2 TP.HCM khiến không ít người phải đau xót.

Chồng cụ H. trước đây cũng là người ăn nên làm ra nhưng vắn số. Từ đó một mình cụ nuôi 3 con nên người.

Hai con gái của cụ giờ đã lấy chồng và có công việc ổn định ở Mỹ, cậu con trai út ở Việt Nam cũng là chủ một khách sạn.

Khi cụ còn minh mẫn, hai cô con gái đón mẹ qua Mỹ để phụng dưỡng. Được vài năm cụ bỗng dưng bị lẫn, sinh ra bê tha, nghiện rượu, hay bỏ đi lang thang, gõ cửa làm phiền hàng xóm.

Cha mẹ về già cần sống trong tình yêu thương của con. (ảnh minh họa).

Bị hàng xóm phàn nàn, khó chịu, không nỡ cho mẹ vào trại dưỡng lão, hai cô con gái đã đưa mẹ về Việt Nam cho cậu em út, mỗi tháng gửi cho 2.000 USD để cậu em thay các chị phụng dưỡng mẹ.

Thấy số tiền 2.000 USD quá lớn, mẹ già sao tiêu hết, cậu em hoan hỉ nhận lời nuôi mẹ. Tuy nhiên, mẹ về ở chung được 3 hôm đã sinh chuyện.

Bà H. tiêu tiểu ngay giữa nhà, miệng suốt ngày lảm nhảm nhắc chuyện xưa, nhiều lúc ngồi nói chuyện tưởng tượng với người chồng quá cố.

Sợ mẹ làm gia đình mất mặt, cậu con đã chuyển bà H. lên tầng 5 của ngôi nhà để bà không chạy lung tung.

Khi bị nhốt lên tầng cao, bà H. khó chịu, la hét, chửi bới. Không chịu đựng được mẹ, cậu con trai đã thuê riêng một căn nhà với giá 5 triệu/tháng và một người giúp việc chăm sóc mẹ mình.

Từ ngày bà H. ra ở riêng, làng xóm tuyệt nhiên không thấy gia đình anh con trai tới lui nữa. Chỉ có một mình bà cụ lủi thủi với người giúp việc.

Có người còn trông thấy người giúp việc đi chơi, nhốt bà cụ trong nhà từ sáng tới chiều. Đó là chưa kể lúc bà lên cơn, la hét bị người giúp việc mắng nhiếc. Cũng có lúc người ta thấy bà H. trốn khỏi nhà, say khướt, nằm vất vưởng bên lề đường.

Sợ con đuổi không dám ăn cơm nhiều


Câu chuyện của cụ Phùng Văn K., 78 tuổi, ngụ tại quận 12 cũng thương tâm không kém.

Khoảng 3 năm nay, cụ K. sinh ra nói nhiều, hay chửi con cái, khó tính. Buổi đêm cụ K. dường như không ngủ, đi loanh quanh trong nhà, trong vườn để…rình trộm.

Có khi thấy xe máy chạy qua, rọi đèn pha vào nhà là cụ la hét, chửi loạn lên, cầm dao chạy rượt theo nói là…ăn cướp.

Tình trạng bệnh của cụ ngày càng trầm trọng đến mức cứ đêm đêm lại ra ngoài hè cầm dao canh cửa.

Con cái của cụ K. thấy bố như vậy rất sợ, nói rằng cụ bị…ma nhập. Vì thế chúng cứ đùn đẩy nhau, không ai muốn nuôi bố.

Cụ K. biết con không muốn nuôi mình sinh ra buồn chán, mỗi ngày cụ không dám ăn cơm nhiều, ủ rũ, trầm cảm. Từ đó con cháu sinh ra xa cách, không dám lại gần cụ.

Không chỉ người có biểu hiện rối loạn tâm thần rõ rệt như cụ K., bà H. mới bị con cái ghẻ lạnh, hắt hủi…mà trường hợp của bà M. (ngụ quận Bình Thạnh) một người hoàn toàn bình thường cũng đau đớn không kém.

Bà M. bị bệnh tiểu đường nặng gây biến chứng, phải nằm viện điều trị. Con cái của bà M. rất thành đạt nhưng suốt 7 ngày bà nằm viện không có bóng dáng người thân nuôi bệnh.

Con bà M. góp tiền thuê y tá trông mẹ với lý do còn bận làm ăn.

Bác sĩ Nguyễn Ngọc Quang cho rằng những người già phải sống cô đơn dù có con cháu đầy đủ thời nay không hề hiếm.

Chỉ cần vào khoa Lão khoa của một bệnh viện nào đó là sẽ thấy ngay. Rất ít con cái chịu bỏ công sức vào chăm, nuôi cha mẹ. Những ai có tiền thường bỏ tiền ra thuê người chăm sóc cha mẹ mình”, bác sĩ Quang nói.

Theo bác sĩ Quang khi về già, nhất là mắc bệnh rối loạn tâm thần người già cần hơn cả sự quan tâm, ân cần và tình thương của con cái. Bác sĩ chỉ có thể giúp bệnh nhân ổn định lại nhưng không thể thay thế con cái chăm sóc các cụ đến hết đời.

Vẫn biết khi về già con người ta trái tính trái nết, lẩn thẩn, gây phiền hà cho người xung quanh nhưng phận làm con phải có trách nhiệm phụng dưỡng, yêu thương cha mẹ. Đau đớn cho những người dành cả cuộc đời cho con cái, khi tuổi già sức yếu lại bị chính đứa con mình xa lánh, hắt hủi.

•    Thanh Huyền

(*) Tên và địa chỉ nhân vật đã được thay đổi.