“Quái nhân” Nguyễn Nghĩa Tuấn (1974), khu chung cư Văn Quán, Hà Đông, "nhặt" được vợ mà không phải mất đến mấy chập bánh đúc như anh cu Tràng trong tác phẩm "Vợ nhặt" của Kim Lân.
“Quái nhân” kể chuyện “nhặt vợ”.
Cả khu chung cư không ai còn lạ lẫm với hình ảnh một gia đình 4 người cạo
trọc đầu và có một lối sống “lập dị”. Nhưng khi nói về họ, mỗi người có một cách
nhìn nhận khác nhau và không ai hiểu được vì sao gia đình này lại chọn lối sống
ấy.
Khi cánh cửa nhà “quái nhân” Nguyễn Nghĩa Tuấn mở ra, PV khá bất ngờ bởi ngôi
nhà khá rộng nhưng lại rất ít chỗ trống bởi tranh ảnh, giáo lý về Phật giáo được
giăng treo khắp chốn.
Hai "vợ chồng" anh Nguyễn Nghĩa Tuấn và chị Lê Thị Mùi ngồi tiếp chuyện. |
“Tôi không phải là người tu hành, mà chỉ là người giác ngộ Phật giáo. Gia đình tôi cạo trọc đầu, muốn sống cuộc đời thanh thản không bị vật chất cám dỗ làm lu mờ cuộc sống tốt đẹp. Mọi người gọi gia đình tôi là “quái nhân” vì họ không hiểu hết được suy nghĩ riêng của chúng tôi”, Nguyễn Nghĩa Tuấn nói.
Kể về cuộc đời của mình, Nguyễn Nghĩa Tuấn luôn nói đến sự may mắn: “May mắn lớn nhất đời tôi là có duyên Phật ngộ khi theo cha lên chùa và đọc được giáo lý nhà Phật trong kinh sách. Và từ đây tôi hiểu hơn ý nghĩa sống của mình là phải hành thiện. May mắn thứ hai là chuyện "nhặt" được vợ”.
Vợ chồng
Thấy chúng tôi có vẻ kinh ngạc về chuyện "nhặt" được vợ, “quái nhân” Nguyễn Nghĩa Tuấn kể ngay: “Trước khi "nhặt" được vợ, tôi đã có hai đời vợ, nhưng cuộc sống không hạnh phúc nên chia lìa. Đến năm 2006, khi đi qua cầu Long Biên, tôi thấy người phụ nữ lang thang nhặt rác kiếm sống, cạnh đó, một đứa trẻ bò nheo nhóc trên cầu. Tôi thấy thương cảm và quyết định chung sống cùng mẹ con cô ấy”.
Đẫm nước mắt “phận bèo dạt” gặp “quái nhân”
Kể chuyện “nhặt vợ”, “quái nhân” cho rằng do duyên số. Còn “vợ” anh, chị Lê Thị Mùi (sinh năm 1963) thì lại ngậm ngùi chia sẻ “gặp anh ấy là may mắn lớn nhất cuộc đời của mẹ con tôi”.
Trước khi gặp Nguyễn Nghĩa Tuấn, chị Mùi đã trải qua những tháng ngày đẫm nước mắt trong dòng xoáy nghiệt ngã của số phận. Chị cũng đã từng có một đời chồng nhưng chồng chị bị nhiễm căn bệnh thế kỷ và mang nhiều tội lỗi. Để trốn truy nã, người chồng đã bỏ đi biệt tích để lại cho chị hai đứa con nheo nhóc.
Bức ảnh đoạt giải nhất báo chí thế giới 2008 ở hạng mục Daily Life của nhiếp ảnh Justin Maxon. Người “vợ nhặt” Lê Thị Mùi là nhân vật trong ảnh. |
Năm 2002, chị mang một đứa con rời quê hương Ninh Giang, Hải Dương lên Hà Nội nhặt rác mưu sinh ở khu vực cầu Long Biên. “Cuộc sống hồi đó cơ cực, ngày đói ngày no, ngủ gầm cầu là chính, nhiều lúc nhìn con khóc mà tôi đau buốt lòng, nhiều khi thần kinh bị ảnh hưởng”, chị Mùi sụt sùi.
Nguyễn Nghĩa Tuấn nhớ lại: “Hôm đưa mẹ con cô ấy về nhà, bố mẹ tôi nhìn đầy thương cảm. Tuy nhiên, không hiểu lúc đó, cô ấy làm sao mà cứ cởi quần áo trần truồng đi lại. Bố mẹ tôi thất vọng và phản đối. Không thuyết phục được tôi, bố mẹ tôi bán căn nhà ở phố cổ đi nơi khác sinh sống”.
“Sau đó, “vợ chồng” tôi lang thang kiếm sống. Bố mẹ thấy vậy thương tình, mua
cho chúng tôi căn nhà chung cư này. Lúc đó tôi phấn khởi đưa “vợ” và con trai về
ngôi nhà mới. Tại đây, hai "vợ chồng" nương tựa vào nhau mà sống. Bệnh tình vợ
tôi dần thuyên giảm. Hạnh phúc nhất là khi vợ tôi sinh được một cô con gái xinh
xắn".
“Tuy mang tiếng là vợ chồng, nhưng chúng tôi vẫn chưa đi đăng ký kết hôn vì cuộc
sống giờ vẫn còn nhiều khó khăn. Nhưng sau này, chúng tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện
đăng ký cho đúng pháp luật”, anh Tuấn cho biết thêm.
Đang trò chuyện với PV thì Nghĩa Tuấn quay lại bảo vợ “đến giờ đi tập rồi”. Thấy
chúng tôi thắc mắc, anh giải thích: “Gia đình tôi có thói quen, cứ đến 9h tối
hàng ngày cả nhà lại đạp xe từ nhà ra bãi Giữa sông Hồng để ngồi tĩnh tâm và tập
thể dục”.
“Cứ thấy gia đình 4 người với 4 cái đầu trọc, tối đạp xe đạp đi chơi, tôi lại
thấy lạ. Gia đình “rổ rá cạp lại” đang tìm được niềm vui và hạnh phúc từ những
vòng xe này chăng?”, bà Bình bán nước gần đó thốt lên.
(Theo Kiethuc.net.vn)