- Nếu ai đó đã từng tin tưởng, tự hào và yêu thương chồng mình như tôi rồi bị phản bội thì có lẽ mới hiểu được tâm trạng của tôi bây giờ.

Tin bài khác:

Chồng tôi là người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời của tôi, trước khi quen anh, tôi chưa từng yêu người đàn ông nào khác. Tôi quen anh qua sự giới thiệu và mai mối của một người bạn thân. Thấy tôi thường đi một mình trong các cuộc tụ tập bạn bè nên cô bạn mới nhiệt tình vun vén cho tôi và anh. Anh cũng là người đàn ông đã đứng tuổi, nên tôi cảm nhận được anh hoàn toàn nghiêm túc khi hẹn hò với tôi. Duyên số như đã định, tôi và chồng như không thể rời từ ngay lần gặp gỡ đầu tiên.

Ảnh minh họa
Đám cưới của chúng tôi diễn ra trong sự vui mừng của hai bên gia đình và niềm hạnh phúc vô bờ bến của bản thân tôi. Tôi cảm nhận được sự yêu thương, chăm sóc của chồng và gia đình bên chồng. Bản thân tôi cũng luôn cố gắng phấn đấu để trở thành vợ hiền, dâu thảo trước gia đình anh.

Tình yêu và hạnh phúc của hai vợ chồng tôi như được nhân đôi khi tôi sinh cho anh một bé trai. Anh có con trai nối dõi khi vừa bước sang tuổi 35. . . Tôi thấy tự hào vì những gì mình đã làm được cho gia đình anh và cho chính hạnh phúc của tôi.

Sự mẫu mực của người chồng, người cha như anh luôn là niềm tự hào của tôi. Bạn bè tôi vẫn nửa đùa, nửa thật bảo tôi đừng quá tin chồng, đừng tôn thờ chồng quá mức như thế, đàn ông chung thủy 10 năm nhưng chỉ mất 10 phút để phản bội. Tôi không phản đối quan điểm của bạn bè, nhưng đối với chồng tôi thì chuyện đó sẽ chẳng thể xảy ra khi mà tôi đã cho anh một gia đình hạnh phúc như thế và anh cũng đã cho tôi sự yêu thương và niềm tin tuyệt đối.

Suốt thời gian tôi mang bầu, tính tình thay đổi và dễ cáu bẳn nhưng anh vẫn nhường nhịn và chăm sóc tôi rất chu đáo. Nếu như bạn bè tôi thường than vãn về sự khó chịu của chồng khi phải kiêng cữ “chuyện ấy” trong thời kỳ vợ mang bầu thì chồng tôi lại hoàn toàn ngược lại. Anh hiểu và chưa từng ép tôi để thỏa mãn.

Nhưng khi con trai tôi lớn hơn 1 chút, tôi bỗng nhận ra chồng mình thường có thái độ rất lạ. Khi bên vợ con mà anh như người vô hồn, lại hay thở dài. Mặc dù anh vẫn quan tâm, chăm sóc rất chu đáo cho hai mẹ con tôi nhưng thái độ ấy khiến tôi cảm thấy rất bất an. Có cố gặng hỏi thì anh cũng chỉ trả lời qua loa , chủ yếu đổ tại áp lực công việc.

Thấy chồng có thái độ lạ, tôi trách bản thân không giúp ích được cho chồng. Cũng tự vấn hay tại tôi kiêng cữ “chuyện ấy” với chồng quá lâu nên anh mới có thái độ như vậy? Nên mặc dù sức khỏe của tôi còn yếu , tôi vẫn chủ động “chuyện ấy” với anh, nhưng không giống như tôi nghĩ, anh từ chối và nói rằng muốn giúp tôi kiêng cữ kẻo bị viêm nhiễm và ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi. Anh ôm tôi vào lòng một cách trìu mến và động viên tôi đừng lo lắng, suy nghĩ nhiều, giữ gìn sức khỏe và chăm con thật tốt là được.

Sau 3 tháng ở cữ, sức khỏe của tôi cũng ổn, tôi có thể tự chăm sóc tốt cho con trai và bản thân mình. Con tôi thì ngày một ngoan và khỏe mạnh. Đỡ được gánh nặng cho chồng và gia đình chồng nên tôi cảm thấy rất vui. Nhưng niềm vui ấy đối với tôi thật chênh vênh và ngắn ngủi.

Tưởng rằng khi sức khỏe ổn định tôi có thể bù đắp cho chồng những thiếu thốn “ái ân” trong suốt thời gian dài. Nhưng chẳng ngờ chồng tôi lại lạnh nhạt và từ chối cho dù tôi đã rất cố gắng và chủ động. Anh bỏ mặc tôi trong nước mắt và ra ngủ riêng mà không có một lời giải thích.

Trong một lần dọn phòng của anh, tôi vô tình thấy tờ giấy xét nghiệm máu có đầy đủ họ tên và ngày tháng năm sinh của chồng tôi với kết quả dương tính với HIV. Tôi như suy sụp và không tin vào mắt mình. Tại sao chồng tôi lại mắc phải căn bệnh lây nhiễm quái ác ấy? Bản thân tôi và đứa con nhỏ tội nghiệp liệu có là nạn nhân của chồng tôi?
Tôi gào thét, khóc nóc trong đau đớn và tuyệt vọng. Anh ôm tôi, ôm đứa con nhỏ rồi xin lỗi vì đã làm chuyện có lỗi với tôi và lây căn bệnh quái ác ấy từ một cô gái khác. Chính vì vậy, mà anh luôn từ chối tôi và  giữ gìn cho mẹ con tôi.

Hạnh phúc tưởng rằng mãi mãi chẳng ngờ nó lại mong manh đến thế. Tôi đã cố gắng để tha thứ cho chồng, nhưng chỉ cần nhớ đến việc anh đã phản bội tình yêu của tôi là tôi lại ám ảnh và ghê sợ. Nhưng bỏ rơi anh trong lúc này thì lương tâm của tôi thực sự không cho phép. Tôi không hình dung được anh sẽ sống ra sao khi mang trong mình căn bệnh ấy? Bố mẹ chồng tôi cũng đã có tuổi lại chỉ có mình anh là con trai duy nhất chắc chắn họ không thể chịu nổi cú sốc khi biết được sự thật này. Căn nhà bé nhỏ luôn tràn đầy tiếng cười và tình yêu thương nay trở lên ảm đạm, tôi và chồng vẫn luôn xa cách, lạnh nhạt. Sự thật này đối với tôi thật khó để chấp nhận, nhưng tôi có nên rũ bỏ tất cả để tìm hạnh phúc cho riêng mình?

Thu Thủy (mienxanho802….)
Chuyên đề tiếp theo trong tháng 6 mời bạn tham gia cùng ngữ pháp tình yêu chủ đề: “Tình hết... giữ hay ly hôn”.

Trong tình yêu có muôn vàn lí do mâu thuẫn đển dẫn đến sự chia ly. Và bất cứ ai, khi gặp hoàn cảnh tình yêu đã hết thì câu hỏi lớn nhất là nên tiếp tục duy trì tình cảm hay từ bỏ. Có thể chỉ đơn giản vì con trẻ không có tội, có thể vì nuối tiếc công sức bao năm dốc sức xây dựng cho gia đình, cũng có thể vì đâu đó vẫn mong manh hi vọng sẽ trở lại, sẽ thổi bùng lại ngọn lửa tình một thời. Và có muôn vàn lí do để phân vân, để lưỡng lự...

Những câu chuyện  của bạn sẽ là một nỗi niềm được bạn đọc sẻ chia. Mỗi chuyên đề sẽ có giải thưởng hấp dẫn 1 000 000đ dành cho bài viết cảm động nhất.. Bài viết bắt đầu từ ngày 01/06/2011 và kết thúc ngày 30/06/2011.

Bài viết xin gửi về địa chỉ email: banbandoc@vietnamnet.vn. Mọi thắc mắc xin liên hệ: Ban bạn đọc – Báo VietNamNet số 4 - Láng Hạ, Ba Đình, Hà Nội. Điện thoại 084. 3 7722729. Tiêu đề Mail hoặc thư bạn vui lòng ghi rõ: Bài viết tham gia chuyên mục Ngữ pháp tình yêu.

Xin mời bạn đọc hãy gửi bài tham gia dự thi và phản hồi những ý kiến của mình.