- Chồng tôi chia sẻ với vợ nhiều chuyện trong cuộc sống nhưng những chuyện lễ tết ở quê, anh ấy rất gia trưởng. Anh ấy quyết như thế nào là tôi phải nghe, không được làm khác dù chỉ một chút. Nếu tôi có thở than là tôi sẽ nhận được những lời trách mắng thậm tệ.

TIN BÀI KHÁC:

Lấy chồng được 6 năm, phải nói năm nào về quê ăn tết với tôi cũng là một gánh nặng kinh khủng. Tôi trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc từ ấm ức, lo lắng đến stress nặng nề. Tôi không tìm được ai sẻ chia cả.

Chị em có ai vất vả và áp lực như tôi không? Ở quê, gia đình chồng tôi rất khó khăn. Bố mẹ anh đều lớn tuổi, trong độ tuổi lao động ông bà đều làm nông nghiệp nên về quê không có lương hưu. Nay ông bà lớn tuổi, chỉ trông vào những đồng tiền con cái gửi về, không có thu nhập khác nên cuộc sống rất chật vật. Tết nào cũng vậy, chồng tôi thu xếp cho tôi và các con về nhà từ 28 tết, hai vợ chồng phải è cổ ra sắm tết.

{keywords}
Ảnh minh họa

Tôi thấy mọi gánh nặng dường như dồn hết về phía mình. Đã vậy, mẹ chồng tôi lại hay chê. Chúng tôi mua những thứ đồ các con tôi thích ăn thì bà bĩu môi nói là lãng phí, mua những thứ đồ truyền thống bà lại bảo “chẳng có cái gì mới” và trách tôi không biết lo toan, sáng tạo. Nhiều khi tôn trọng bà, tôi phải cầm sổ bút đến hỏi mẹ cần mua những gì để ra chợ mua… Bà đọc cho tôi danh sách những thứ cần mua nhưng khi tôi mua về lại chê chất lượng kém. Nói thật, chỉ riêng chuyện đi chợ đã làm tôi rất đau đầu.

Năm ngoái vợ chồng tôi đã ki cóp mua cho ông bà một bộ bếp ga Nhật rất an toàn. Nhưng mẹ chồng tôi vẫn chê và lo bình ga bị nổ nên không chịu dùng. Bà vẫn giữ thói quen cũ là đun bằng bếp chấu hoặc bếp than tổ ong. Tôi nhớ cái cảnh năm ngoái, trời rét căm căm bà cứ ngồi ngoài trời trông bếp. Tính mẹ tôi hay tự ái, nếu tôi không ngồi bên cạnh để trông cùng bà thì bà giận, còn nếu tôi ngồi thì tôi rất sợ. Cái cảnh đêm đêm trông một siêu nước, một nồi thịt làm tôi rất hãi hũng.

Ở quê chồng tôi, những ngày tết họ hàng đến thăm nhau thường chè rượu rất linh đình. Tôi rất mỏi với việc nấu món ăn và rửa bát. Với việc nấu món ăn, khi họ hàng sang, tôi phải chuẩn bị hết mâm này đến mâm khác. Tôi để ý thấy, họ hàng thường ăn hết các món ăn tôi nấu. Tuy nhiên họ thường không tế nhị, thấy cái gì phật lòng là phán luôn. Mỗi người tìm một khía cạnh để chê, chê bai thế làm tôi rất nản lòng. Còn việc rửa bát, cũng chỉ có mình tôi. Tôi có mua nước rửa bát về rửa…thế nhưng mẹ cũng không chịu dùng. Bà bảo nếu tôi rửa bát bằng nước này, gà của bà vào nhặt hạt cơm trong khi tôi rửa bát, gà ăn sẽ ốm và chết. Bà nghiêm cấm tôi dùng nước rửa bát.

Năm ngoái, chán những thói quen cũ kĩ và mỏi mệt của gia đình chồng. Tôi lên facebook kể và nêu cảm nghĩ của mình. Dù đã không để chồng xem nhưng chồng tôi nghe bạn bè nói nên anh cũng biết. Chồng tôi chưa bao giờ giận dữ như vậy. Anh chỉ vào mặt tôi rồi nói những lời xúc phạm nặng nề. Tôi có muốn anh chia sẻ cũng khó.

Nói chung tôi cảm thấy mình đơn độc trong áp lực ngày tết. Tôi không biết mình sẽ phải tiếp tục chịu áp lực này đến bao giờ? Trước đây, tôi sống với bố mẹ, tôi thích làm gì thì làm. Cái tết cũng qua loa, tết là nghỉ ngơi và hưởng thụ chứ không phải chịu đựng. Có nàng dâu nào phải ăn tết như tôi không? Những cái tết ở nhà chồng làm tôi ứa nước mắt nghĩ về những cái tết tôi được ăn tết tại nhà bố mẹ mình. Buồn và nản lắm!

Thanh Thảo

Bạn đọc có thể chia sẻ tâm sự của mình về các vấn đề gặp phải trong cuộc sống cho chuyên mục Chuyện chung, chuyện riêng. Bài viết gửi về địa chỉ banbandoc@vietnamnet.vn.