- Hà Nội mấy ngày nay chợt mưa chợt nắng, tình cảm của con người cũng vậy cứ mãi chạy theo dòng chảy của mưa. Không biết có phải ông trời cũng đang cảm nhận được nỗi buồn của tôi mà rơi lệ cho sự yếu đuối nhất thời của người con gái.

Tin bài khác:

Tôi về lại nơi tôi lớn lên để mong tìm lại giây phút bình yên sau những tháng ngày giông bão. Chỉ một lần buông lơi cảm xúc ấy mà giờ đây tôi trở thành kẻ tồi tệ, đã lỡ giết hại một sinh linh.

27 tuổi tôi đã từng yêu, cũng từng thất vọng, khổ đau. 27 tuổi đầu đâu còn dại khờ, đâu còn vụng dại nhưng tại sao tuổi 27 ấy với tôi lại trở nên đắng cay với mối tình ngang trái?

Ảnh minh họa
Tôi yêu anh, người đàn ông đã thuộc về một người đàn bà khác. Anh có một gia đình hạnh phúc và một cô con gái rượu 3 tuổi. Tôi ý thức hơn ai hết về hạnh phúc gia đình, về những câu chuyện, sự dằn vặt và cả sự lên án của xã hội về kẻ  thứ 3. Tôi vẫn âm thầm lên án những tình yêu khờ dại của những người con gái với người đàn ông đã có vợ, thậm chí tôi còn từng nói “dại thì gắng mà chịu” nhưng bây giờ, chính tôi lại lâm vào hoàn cảnh tương tự ở cái tuổi 27 của mình. Trong tình yêu này tôi không phải là người khơi mào, không phải là người bắt đầu nhưng lại là người cố gắng níu kéo và duy trì nó mặc dù biết đó là tuyệt vọng.

Tôi và anh làm cùng cơ quan, tính cách của hai chúng tôi có nhiều điểm tương đồng và trở nên thân thiết, chuyện gì chúng tôi cũng tâm sự được với nhau. Tôi không biết anh có cảm tình với tôi từ khi nào và có thể tình cảm ấy chỉ là sự nhớ nhung hơn bình thường một chút nhưng có lẽ, vì bản tính chiếm lĩnh đàn ông, anh đã nói thương nhớ tôi.

Tôi chạy trốn khỏi anh, chạy trốn mọi thứ nhưng rồi bất chợt lại nhớ da diết những lần cầm tay nhau, những lần ôm vai anh cười nói và rồi tôi thả rơi xúc cảm của mình, thả lỏng lý trí cho trái tim tự lựa chọn và rồi tôi đã để mình yêu  anh.

Tình yêu ấy nhẹ nhàng len lỏi vào tim tôi, hình ảnh của anh âm thầm đi vào trí nhớ tôi, khi xa anh, tôi nhớ da diết, từ ánh mắt nụ cười, đến  tất cả mọi thứ thuộc về anh…

Thời gian trôi qua, tôi hạnh phúc mãn nguyện với tình yêu đến sau của mình, tôi hạnh phúc vì đã tìm được một người để yêu thương, để hi sinh. Tôi vẫn nghĩ rằng tuy là người đến sau nhưng tôi vẫn là người hạnh phúc dù hạnh phúc đó bị đánh rơi… Nhưng cuộc đời không ai học được chữ ngờ, khi tôi đang vui vẻ, đang tận hưởng hương vị ngọt ngào của tình yêu thì anh nói muốn chấm dứt mọi chuyện.

Tôi chới với trong thế giới của riêng mình, khổ đau trong tình yêu của bản thân và day dứt với những tình cảm lẫn lộn đang trỗi dậy trong lòng. Tôi từ bỏ mọi thứ chỉ để được ở bên anh, được nắm tay anh, được dựa vào vai anh để quên đi những mệt mỏi đời thường. Yêu anh, tôi chưa một lần đòi hỏi vật chất, thời gian hay bất cứ thứ gì khác, tôi chấp nhận đợi anh khi nào anh muốn ở bên tôi.

Tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện giành giật anh từ gia đình. Tôi chỉ cần âm thầm đi bên cuộc đời của anh, được nhìn thấy anh mỉm cười và vui vẻ, vậy mà…
 
Anh nói rằng anh không muốn sai lầm thêm nữa, anh mệt mỏi vì phải giấu diếm vụng trộm, anh mong tôi hiểu cho anh. Tôi không dám trách anh vì khi yêu anh, tôi chấp nhận sẽ phải khổ đau, nhưng chưa bao giờ tôi tưởng tượng ra anh lại rời xa tôi như vậy!

Người ta nói đàn ông có vợ thì chuyện đến với người con gái khác chỉ là lợi dụng thỏa mãn nhu cầu nhưng tôi không tin điều đó, đến bây giờ khi anh chính thức bỏ tôi tôi vẫn không tin anh là người như vậy, tôi vẫn mong rằng anh là người ngoại lệ trong số những người đàn ông ấy…. Những ngày này, tôi mong lắm một tin nhắn của anh, một lời hỏi thăm của anh nhưng mọi thứ đều rơi vào thinh không…

Tôi hiểu rằng, trong tim anh vốn không hề có hình ảnh của tôi và sự xuất hiện của tôi lúc này là vật cản của anh. Nhìn sâu vào ánh mắt của anh, tôi chỉ thấy sự bực dọc của anh dành cho tôi. Đôi mắt ấy với tôi bây giờ không còn yêu thương, không còn cảm xúc. Tất cả bây giờ đã trở thành con số không, tôi bị trời phạt vì làm việc thất đức khi nghe anh bỏ đi đứa con của mình.

Bây giờ chỉ còn một mình tôi im lặng đi dưới cơn mưa, im lặng hồi tưởng về những kỉ niệm ngọt ngào, những phút giây hạnh phúc và cả những nỗi đau sâu thẳm trong trái tim mình. Nước mắt hòa vào nước mưa, tôi vẫn âm thầm gọi tên anh, người đàn ông cho tôi cả ngọt ngào và cay đắng. Tôi không biết đến khi nào vết thương anh tạo ra trong tôi có thể lành lại, đến khi nào tôi mới tìm lại được tình yêu và sự thanh thản cho trái tim nhỏ bé của mình?

Hoài Anh

Bạn đọc muốn gửi tâm sự về chuyên mục “Chuyện chung, chuyện riêng” xin gửi về địa chỉ banbandoc@vietnamnet.vn (Chuyên mục là nơi sẻ chia tâm sự của bạn đọc nên tòa soạn không chấm nhuận bút).