1.

      Con rùa vàng phơi lưng trên cát

      Làng tôi đứng trước Biển Đông

      Những đêm trăng nằm nghe biển hát

      Thuyền ra khơi con sóng lượn vòng. 

      Biển tựa lưng vào những cánh đồng

      Tựa lưng câu hát

      Đất nước tựa lưng nhau đánh giặc

      Tiếng đàn bầu ngả nón xuống dòng sông. 

      2.

      Sông Hồng chảy đến đây không thể dừng

      Những sông lớn gặp nhau ngoài biển cả

      Những anh hùng lại gặp anh hùng

      Những danh nhân không bao giờ thiếu vắng.

      Anh hùng

      Dân đánh cá

      Và thi nhân

      Cũng từ sông ra biển

      Cùng mênh mang trên một chiếc thuyền.

       

          3.

      Những chiếc thuyền ra khơi từ đất liền

      Anh và em đi từ ao nhà ra biển

      Có lúc nào em nghĩ chúng mình ra đảo trồng dưa

      Làm vợ chồng An Tiêm giữa thị - trường - nước - ngọt?

      Trái đất nóng lên

      Thị trường cũng sẽ nóng lên.

      Nơi thừa nước

      Cũng là nơi thiếu nước.

      Cả anh và  em không còn vô tư đứng hát

      Em đừng trách anh đứng trước biển còn nghĩ làm gì

      Không phải ai cũng làm được thi sĩ

      Và đã là thi sĩ phải nghèo

      Đem thân phận buộc vào số phận

      Đem ta buộc vào nhau

      Giữa biển không cần mặc áo.

      Ta buộc ta vào biển

      Ta buộc ta vào gió  bão

      Ta buộc ta vào trời.

      Xa đất liền biển vốn tự do!

      Với đất liền

      Biển ở  ngoài xa.

      Nhưng với đảo

      Biển là thềm lục địa. 

      Đứng trước biển gọi là Tổ quốc.

      Năm 1975

      Có những đảo xa chưa kịp đến được

      Thì em ơi

      Mây trắng cũng vô tình.

      Tổ quốc là  nơi ta vẹn toàn

      Như anh và em

                  lên rừng

                              xuống bể

                                          vẫn chung nhau bọc nước

      Hôm nay

      Anh lên tàu ra khơi. 

      4.

      Em đừng bảo sao anh không nhớ biển

      Nhớ là  những gì đã cũ

      Những gì anh đang đến đây mới lạ đến vô cùng.

      Nỗi nhớ là  sự thiếu thốn không em

      Nơi anh thức mà em còn chưa ngủ

      Là ranh giới giữa ngày và đêm

      Sự xa cách giữa đất liền và biển cả.

      Khoảng trống giữa hai ta

      Nỗi nhớ là  sự im lặng đến day dứt

      Như ngọn đèn lay lắt vụt khêu lên

      “Mép biển một người đứng nghĩ”1

      Sự đa cảm thành thi sĩ

      Ý tưởng bay ra thành con sóng bạc đầu

      Luật biển phân chia chủ quyền

                              nỗi nhớ bớt mênh mang.

      5.

      Đảo chìm trước khi nổi lên mặt nước

      Đảo san hô phập phồng ngực biển

      Em ơi

      Mây trắng bay về  đâu

      Mà tình yêu ta ở phía trước con tàu và phía sau bánh lái.

      Cái màu tím anh không thể hái

      Bởi đi đến đâu cũng thấy chân trời.

      Tự do là  khi ta nhìn về Tổ quốc

      Mây trắng kia chính là những Cái Đẹp

      Bởi đi về đâu cũng gặp con người.

      Cả anh và  em đang đi tới

      Chỉ có  tình yêu là tồn tại

      Nghĩ cho cùng đến thế mà thôi.

      Mọi triết lý  cũng vì miếng cơm manh áo

      Giữa chiến tranh và không chiến tranh

      Khác nhau về  mặt ý tưởng

      Để anh và em luôn nhớ

      Dáng mẹ ta người mẹ anh hùng

      Mang một nửa những người con xuống bể!

      Ôi mẹ Âu Cơ

      Mẹ như con cò lửa

      Bay rộng dài trên  đất nước thương yêu. 
       

      Phan Đức Chính