- Sau hơn một năm “bén duyên” với ma túy “đá”, Nam trở nên thân tàn ma dại, tay chân lở loét, cứ hễ trời hanh khô một chút là da nứt toác, chảy máu. Đáng buồn hơn, vì “chung vui chơi đá” cùng Nam quá nhiều mà cô người yêu của cậu đã sớm rời bỏ cõi trần.

TIN BÀI KHÁC CÙNG CHUYÊN MỤC:

Khi nhờ mấy anh bạn “dân chơi” giới thiệu cho vài nhân vật để viết bài về “đập đá”, tôi được họ giới thiệu với Nam – Một cậu ấm Hà Thành chính hiệu có biệt danh “Thần đá”. Dù kém tôi tới 3 tuổi nhưng trông Nam như đã ngoài 40. “Do “đá” cả đấy anh ạ!” – Nam bắt đầu câu chuyện.

“Thần đá” tự làm coóng…

“Cần – ke – kẹo” thứ gì em cũng chơi mạnh nhưng đều không thấy thích thú gì cho đến khi anh bạn ở Hồng Kông về rủ em chơi “đá” với lời quảng cáo “Thứ này không gây hại và gây nghiện như mấy loại ma túy thông thường”. Ngày ấy, ở Hà Nội chưa mấy dân chơi biết đến “đá” nên để kiếm được vài “gờ” chơi một đêm là rất khó. Ấy vậy mà riêng với em, chỉ cần nhấc điện thoại lên gọi thì chậm nhất 30 phút sau là có “hàng” chơi mệt nghỉ.

Sẵn “nhà có điều kiện”, lại đang lái xe cho ông chú đại gia nên em cứ chơi thả cửa. Bao nhiêu tiền kiếm được từ việc lái xe, đánh quả cùng ông chú em đốt hết vào những coóng “đá”. Ban đầu em với mấy đứa bạn chỉ chơi hết 1 – 2 “gờ” một đêm, sau có khi mình em làm 3 “gờ” mới bắt đầu thấy phê phê. Vì yêu em, sợ em “chơi đá” một mình buồn mà cô bạn gái em đã bỏ cả gia đình, ra ngoài thuê nhà ở cùng em bất chấp việc bị gia đình cấm cản và đang phải chữa bệnh phổi.

Đập đá - phá hoại toàn diện (Ảnh minh họa)
Càng chơi nhiều em càng ngập sâu và bỏ bê hết mọi việc, thời kì cao điểm có khi cả tuần em không bước chân ra khỏi phòng trọ vì mỗi ngày “chơi” tới 5 “gờ đá”. Chơi nhiều, quen với cái bật lửa khò và những chiếc coóng thủy tinh đến mức em mỗi khi bị “cuốn”, em có thể dùng bật lửa khò “chỉnh hình” lại chiếc coóng để nó đẹp hơn rồi đem cho bạn bè cùng chơi. Dân chơi “đá” Hà Nội hồi đó nghe đến tên em đều lắc đầu “đi nghiêng” và gọi em là “Nam thần đá”.

Chưa hết, ngày chiếc điện thoại IPhone mới xuất hiện, em mua một chiếc vào buổi sang thì buổi chiều, sau khi đập đá xong, em bắt thằng “đệ tử” đi mua bằng được một bộ tuốc-nơ-vít về để tháo tung chiếc IPhone ra để…nghiên cứu.

Khi gia đình em phát hiện ra và cắt viện trợ, em và cô bạn gái buộc phải đi buôn “đá” để có tiền chơi tiếp. Ban đầu còn bán “hàng chuẩn” nhưng sau kiếm được ít quá nên em nghĩ ra cách mua 10 “gờ” về rồi pha phách thêm vài loại ma túy rẻ tiền khác vào rồi đem bán cho khách nên kiếm bẫm lắm!” – Kể đến đây, giọng Nam chợt chùng lại.

“Đá” – Phá hoại toàn diện!

“Sau hơn 1 năm “chơi đá”, người em chỉ còn da bọc xương, da thịt ngày càng lở loét nghiêm trọng vì cái thứ ma túy tổng hợp đó bắt đầu phá từ trong phá ra. Mỗi khi ra đường, nhìn ai em cũng có cảm giác như họ là công an, chuẩn bị bắt em vì tội bán ma túy nên đi đâu em cũng thủ sẵn con dao bấm trong người…cũng may mà chưa gây án.

Cô bạn gái em sẵn có bệnh phổi trong người nên khi bị “đá” phá từ trong ra thì sức khỏe “sập” rất nhanh, phải nhập viện để điều trị tích cực. Thời điểm ấy, sáng em nằm nhà trọ ngủ, chiều “bú” 1 – 2 “gờ” xong là tạt vào viện thăm người yêu chốc lát rồi lại đi lấy “hàng” về pha phách để đêm bán cho khách. Điều trị được khoảng 3 tháng thì cô bạn gái em mất vì lao phổi và bà ngoại em – người xưa nay vẫn yêu thương em nhất cũng mất sau đó ít ngày vì bệnh thì em mới như người tỉnh cơn mê. Nằm trong nhà trọ khóc liền 2 ngày, mãi đến ngày đưa tang bà em mới mò về nhà trong bộ dạng của một thằng ăn mày. Quỳ trước bàn thờ bà ngoại, em tự hứa với lòng sẽ đoạn tuyệt hẳn với “đá” và ma túy.

Thế nhưng, tỉnh ra thì đã quá muộn rồi! Dù đã tự cai được nhưng trong người em mang đủ thứ bệnh. Đầu óc cứ nhớ nhớ quên quên, chẳng làm được việc gì ra hồn. Đã vậy, giờ chỉ cần uống một vài cốc bia hoặc dăm chén rượu xong là khắp người em lại mẩn đỏ, vài ngày sau là da thịt khô nứt và chảy máu rất nhiều, uống bao nhiêu thuốc cũng không khỏi. Đau đớn nhất là lấy vợ được hơn một năm mà không thể có con, đi khám thì bác sĩ bảo “Hỏng rồi”. Bố mẹ em buồn lắm, nhà có mỗi thằng con trai, bố em lại là Trưởng họ nên nỗi đau “Không có cháu nối dõi” càng lớn hơn nhiều lần…” – Nam kể mà giọng nghẹn lại.

Nam tâm sự với tôi: “Giờ em chỉ mong sao nếu có cách nào chữa được bệnh để kiếm được thằng cu cho ông bà vui lúc tuổi già thì dù phải trả giá đắt thế nào em cũng cam lòng. Nhiều lúc nghĩ quẩn, thương bố mẹ, thương vợ nên em đã bảo vợ em ra ngoài “xin” lấy một đứa nhưng vợ em cương quyết không chịu”.

Vén áo và ống quần lên chỉ cho tôi những vết da nứt nẻ đang ri rỉ máu, Nam bảo: “Giờ mới thấy “ấm” vào thân. Cái thứ ma túy tổng hợp này nó còn độc hại gấp nhiều lần so với các loại khác!”.

M.Thành