- Vừa đi chơi về, My - đứa con gái hơn 4 tuổi của Hiền hớn hở khoe với mẹ: “Bố đưa con đi chơi, vui lắm. Tối đến bố nằm ở giữa còn con và cô nằm hai bên”. Khuôn mặt Hiền đang rạng rỡ, bỗng đỏ bừng, tái nhợt rồi đanh lại. Bé My đâu biết, câu nói ngây thơ của nó là giọt nước cuối cùng làm gia đình tan vỡ.

Ngày mới quen nhau, Hiền bị thu hút bởi Minh có một vẻ bề ngoài khá cao ráo, điển trai, lại ăn nói khéo Minh luôn biết cách khiến cô mỉm cười mỗi khi gặp chuyện buồn. Chính vì thế, cô đã chấp nhận làm vợ anh, mặc dù vẫn còn có chút e ngại vì biết anh là người khá đa tình, xung quanh có rất nhiều “vệ tinh”. Cô thầm nghĩ “cưới về em sẽ làm anh thay đổi”.

Hơn một năm sau khi cưới, Hiền sinh bé My. Cuộc sống của họ những tưởng sẽ đầm ấm, hạnh phúc hơn, nhưng từ sinh con, Hiền và Minh lại luôn nảy sinh mâu thuẫn mà nguyên nhân chính là từ thói trăng hoa của Minh mà ra.

Minh làm nghề lái xe, công việc của anh gắn liền với những chuyến đi, có khi vài hôm mới về. Các cụ vẫn có câu “trai trường lái...”, điều này thật không sai với anh.

{keywords}
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Ở cái miền quê chỉ bé bằng cái bàn tay này, thì mọi chuyện cứ gọi là “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã thông”. Chuyện Minh tán tỉnh cô nọ, cặp kè cô kia được mọi người bàn tán, bình phẩm đầy ra. Hiền chỉ nghĩ đơn giản: “Chỉ cần mình làm tốt bổn phận của một người vợ, sinh con cho anh, khi đó anh sẽ thay đổi, không còn thói trăng hoa của thời thanh niên nữa”.

Cho đến khi chuyện Minh thường xuyên đưa đón một cô gái đang học cấp 3 đến tai Hiền. Cô tìm hiểu mới biết anh đang cặp với một cô gái tên Hà, tính theo tuổi thì phải gọi Minh bằng chú, lại ngay làng bên. Dân làng hàng xóm lời ra tiếng vào, mọi người còn nói thẳng, cô hiền quá nên không biết giữ chồng. Hiền hỏi thì Minh một mực thề thốt rằng không có người phụ nữ thứ hai nào ngoài vợ. Anh đổ lỗi cho người làng đặt điều thị phi, rằng họ muốn chia rẽ hạnh phúc gia đình, nói cô phải tin ở anh.

Nghĩ về đứa con bé bỏng, Hiền đành cố kìm nén cảm xúc, không muốn làm to chuyện, cô tự an ủi mình: “Đàn ông mấy ai không đa tình, chỉ cần anh ấy sống có trách nhiệm với vợ con là được”. Trong thâm tâm cô đã tha thứ cho anh. Cô nói: “Anh có làm bất cứ chuyện gì thì trước hết hãy nghĩ về em về con đã, hãy tôn trọng em và con!”.

Nhưng Minh vẫn “ngựa quen đường cũ”, chẳng hề thay đổi. Nhiều lần đang nằm ngủ cùng vợ con, có điện thoại gọi tới, anh giả vờ cáu kỉnh cố ý để vợ nghe thấy: “Lại giục mai đánh xe đi sớm đây mà, chiều đã gọi rồi, giờ lại gọi nữa, bực mình quá...!”. Rồi cầm điện thoại, vờ gọi lại cho khách hàng, tiện thể, Minh đi nhanh ra ngoài, có khi mấy tiếng sau mới trở về.

Có hôm, Minh nói là đi làm, anh đánh xe đi từ sáng sớm tới khuya mới về, khiến Hiền nghĩ chồng đi làm thật. Chỉ đến khi, người bạn của cô nhắn tin là đã nhìn thấy Minh tay trong tay với một cô gái khác vào nhà nghỉ thì Hiền mới tá hỏa. Hiền hỏi thì Minh chối bay chối biến, đổ cho bạn cô nhìn gà hóa cuốc. Minh bảo cô, không tin thì cứ gọi cho chủ hàng mà hỏi, khiến cô không biết phải làm thế nào

Biết rành rành tính trăng hoa của chồng, và bạn cô không nhầm, nhưng Hiền phải ngậm đắng nuốt cay vì cô không có bằng chứng. Nhưng niềm tin vào Minh trong cô thì cứ mất dần theo năm tháng. Nỗi thất vọng từ sâu trong lòng, cứ trào ra, nghẹn ứ trong cổ họng, khiến cô không thể cất nên lời.

Nhiều lần cô đã có ý định kết thúc cuộc hôn nhân này để không còn luẩn quẩn trong đau khổ, ấm ức. Nhưng vì con cái cô lại phải dằn lòng sống tiếp, Hiền nghĩ cô không còn chút tình cảm nào với Minh, thì còn nghĩa vợ chồng bấy lâu nay.

Khi bé My được 4 tuổi, Hiền sinh thêm cho Minh một bé trai. “Có nếp, có tẻ”, ấy vậy mà Minh vẫn không hề thay đổi, đi làm về Minh thường xuyên kiếm cớ gây chuyện với vợ. Minh cằn nhằn rằng đã lấy nhầm người, nói vợ không biết điều, vụng về, không biết ứng xử. Cuộc sống của gia đình họ ngày càng ngột ngạt, bức bối hơn.

Mâu thuẫn lên tới đỉnh điểm, khi vào một ngày cuối tuần, Minh nói với vợ dẫn bé My đi chơi một ngày, sáng hôm sau mới đưa con về. Minh lấy xe đưa con đi, rồi đón luôn cô bồ đi cùng. Họ đã qua đêm với nhau tại một nhà nghỉ.

Sáng hôm sau, trở về nhà, vừa bước chân xuống khỏi xe, My chạy đến sà ngay vào lòng mẹ, khoe rối rít “Bố đưa con đi chơi với cô Hà vui lắm. Cô mua cho con nhiều thứ, cô còn cho con tắm chung với cô. Tối bố nằm ở giữa con và cô nằm hai bên, thích lắm”.

Khuôn mặt Hiền đang rạng rỡ, bỗng đỏ bừng, tái nhợt rồi đanh lại vì lời con vừa nói. Cô quay sang nhìn thẳng vào mắt Minh, lúc này đang đứng như trời trồng, á khẩu không nói được câu nào.

Chờ cho con đi chơi, Hiền mới nói xối xả vào mặt Minh, những lời mà bấy lâu nay cô kìm nén trong lòng: “Bấy lâu nay, tôi hết lòng vì chồng vì con. Nhưng đổi lại tôi nhận được cái gì từ anh ngoài sự phản bội? Đến giờ còn dắt cả con đi ngoại tình, liệu anh có đủ tư cách làm bố nó, làm chồng tôi nữa không…?”.

Hiền quyết định ly hôn. Cô chợt nhận ra rằng khó có thể thay đổi bản tính vốn có của một con người. Minh ngỡ ngàng cầm lá đơn ly dị của vợ, cố níu kéo, van xin nhưng Hiền cương quyết: “Con người ta chỉ thấy hối hận khi đã mất đi mọi thứ. Tôi đã cho anh rất nhiều cơ hội. Muộn rồi”.

(Tên nhân vật đã thay đổi)

Nam Yên