Tôi năm nay 68 tuổi, cháu nội, cháu ngoại đầy đủ hết rồi, ấy vậy mà hầu như tháng nào tôi cũng bị chồng đánh đập vì cái tội “ mang tiền cho giai”.

Vợ chồng tôi lấy nhau đến nay đã gần 50 năm, làm cùng cơ quan, yêu thương rồi nên vợ nên chồng như bao cặp vợ chồng khác, ấy vậy mà từ khi về hưu ông ấy lại sinh ra cái tật ghen tuông, rồi đánh đập xỉ vả vợ.

Hàng tháng chồng tôi bắt kiểm kê, hạch toán chi tiêu, tất cả các khoản trong một tháng. Nếu thấy thiếu hụt tiền mà tôi không giải trình được là tiêu vào việc gì, thì dù là 50 hay 100 nghìn ông ấy cũng suy diễn cho rằng tôi bớt tiền mang đi cho giai, rồi lao vào, nhẹ thì tát một hoặc hai cái, nặng thì đấm đá túi bụi.

Tết năm ngoái là năm đầu tiên vợ chồng tôi lên Hà Nội ở cùng vợ chồng cậu con trai út, họ hàng ở quê lên chúc tết và mừng nhà mới khá đông. Tôi phải mua sắm chi tiêu nhiều khoản nên cả tết hụt mất hơn 200 nghìn vậy mà ông ấy lao vào vừa đấm đá vừa rít lên từng cơn :

“Mày chết không chịu chừa cái tật mang tiền cho giai hả?”

Tôi mà có thanh minh là chi tiêu nhiều khoản nên không thể nhớ hết thì ông ấy lại càng đánh đập đã man hơn. Đấy là ngày nào đi chợ về, tôi cũng đều ngồi nhớ lại những gì đã mua rồi ghi chép hết đầy đủ, vậy mà lần nào cũng thiếu sót.

{keywords}
Ảnh minh họa

Vì ở cùng vợ chồng con trai, có con dâu mới, tôi không dám để các con biết, sợ con dâu coi thường nên lần nào tôi cũng cố ngậm miệng chịu đau mà không dám hé răng kêu lời nào.

Nhiều lần con dâu tôi thắc mắc, sao mẹ không cẩn thận, lúc thì ngã đập đầu vào tường, lúc thì trượt chân ngã trong nhà tắm, lúc nào cũng thấy mẹ bị thâm tím. Những lúc ấy tôi chỉ dám ầm ầm, ừ ừ, cho qua chuyện, nhưng kì thực tôi luôn phải cố tìm đủ lý do để biện minh cho những vết bầm tím trên mặt mình. Già rồi mà còn tìm đủ cách nói dối con cái, đúng là nhục nhã đau lòng lắm.

Từ cách đây 1 tháng, gia đình tôi có nhiều việc phải chi tiêu, nào là giỗ đầu anh trai chồng, sang cát bà chị dâu, bốc mộ cho bố chồng, mẹ chồng. Mỗi lần về quê tiền đi lại, tiền nọ tiền kia đủ thứ tiền, không nhẽ lần nào đi tôi cũng phải ôm khư khư quyển sổ ghi ghi, chép chép. Đấy là còn chưa kể đến những việc phát sinh như: cháu dâu sinh, bà bác ốm, ông hàm xóm cũ qua đời. 68 tuổi rồi trí nhớ không còn tốt nữa, không thể nhớ hết nổi, thành thử lần nào về nhà cộng cộng, trừ trừ cuối cùng cũng bị hụt tiền. Thế là, ông lao vào tôi đấm đá túi bụi, may mà lần này tôi ôm mặt nên chỉ đau nhức mình mẩy mà không bị thâm tím mặt mày. Thế rồi, chả biết ma sui quỷ kiến thế nào, sau khi đánh xong, ông ấy tịch thu lại toàn bộ số tiền còn lại mà tôi đang giữ.

Tôi than phiền không có tiền để chợ búa cơm nước, vì trong số tiền ông ấy thu có cả tiền con dâu đóng sinh hoạt hàng tháng. Thế nhưng, chồng tôi không những không nghe mà còn trợn mắt lên thách thức nói:

“Cho mày chừa có thói mang tiền của tao đi cho thằng khác nhớ chưa?”

Hôm qua, không thấy tôi đi chợ sớm như mọi khi con dâu lại tưởng tôi ốm, nó dậy sớm đi chợ rồi nấu ăn sáng cho cả nhà. Hôm này đã đành nhưng còn ngày mai, ngày kia thì sao? tôi biết ăn nói thế nào với nó, không nhẽ mẹ chồng lại xin con dâu tiền đi chợ, mà tiền sinh hoạt thì chúng nó cũng vừa mới đóng. Đúng là nhục nhã quá, đầu óc tôi quay cuồng, không biết tìm ra lý do gì đây, nếu nó biết sự thật nó còn coi ra cái gì nữa?

Độc giả A.T (Hà Nội)