Tôi đã bắt đầu bước sang tuổi 34, và mọi người trong nhà thì đang đứng ngồi không yên chỉ vì tôi cứ “ế bền vững” không chịu lấy chồng.

Thực ra không phải tôi không có ý định kết hôn. Tôi cũng đã trải qua mấy mối tình, nhưng người thì tôi bỏ, người thì bỏ tôi, có những người đã bàn đến chuyện đám cưới, nhưng không hiểu sao rồi từng mối tình cứ bỏ tôi đi không hẹn ngày tái ngộ. Tôi cũng không hiểu vì sao, chỉ có thể tin rằng là duyên chưa tới.

Thuở đang tuổi đẹp nhất đời người tôi cũng mơ mộng lãng mạn lắm, nhưng rồi cùng với nỗi mất mát và thời gian qua đi, tôi cảm thấy không còn quá quan trọng tới việc lấy chồng. Tôi chăm chỉ làm việc kiếm tiền để có thể đến nơi mình muốn và làm những việc mình thích. Và tôi đã quen với tư tưởng: Phụ nữ độc thân thì có gì là không tốt? Nhưng bố mẹ tôi thì như đang ngồi trên đống lửa, nhất là mẹ tôi. Bà đi chùa cầu duyên, cắt tiền duyên cho tôi. Bà nhờ anh em, họ hàng mai mối. Những tối thứ bảy thấy tôi nằm ở nhà xem ti vi bà lại đi ra đi vào thở dài thườn thượt. Vậy nên nhiều hôm tôi đành chạy ra quán cà phê ngồi một mình, tới khuya mới mò về nhà.

{keywords}
Ảnh minh họa

Tôi hiểu những nỗi lo lắng của bố mẹ tôi. Nhà có 4 đứa con, những đứa nhỏ đã lấy vợ lấy chồng có con có cái cả, chỉ còn cô chị cả đã băm lên băm xuống mấy nhát rồi vẫn còn ung dung tự tại thế này, không lo sao được. Sợ nhất là mỗi khi anh em họ hàng có đám, hễ xuất hiện cái là mọi người xúm vào hỏi chuyện chồng con đã xúc tiến đến đâu, bao giờ thì cho mọi người ăn cỗ, rồi nói chuyện chị nhà kia kén mãi cuối cùng lấy anh góa vợ, kể chuyện cô kia lấy chồng muộn nên sinh con đẻ cái vất vả khó khăn. Xong rồi mọi người khuyên tôi: Con gái có thì, không lo kiếm tấm chồng, quay đi quay lại tuổi già đã ầm ập đến. Tôi tự nghĩ: lấy chồng cho mình, sao mình không lo mà mọi người lo đến vậy?

Mỗi lần tụ tập bạn bè, chỉ nghe chúng nó tiếc nuối thời con gái vàng son, rồi thi nhau ca thán chuyện chồng ham chơi, vô tâm, chuyện mẹ chồng khắt khe xét nét, con cái còi cọc, biếng ăn, lì lợm. Tuyệt đối chẳng thấy đứa nào bảo lấy chồng sướng lắm. Ấy vậy mà kêu chán chúng nó lại quay sang tôi hỏi: Mày định như thế đến bao giờ, hay là để tao mai mối ông anh họ, anh đồng nghiệp, chú hàng xóm…Tôi trả lời:

- Tao không dám lấy chồng là vì suốt ngày nghe chúng mày đầu độc đấy. Giả sử chúng mày bảo lấy chồng sung sướng lắm, vui lắm thì tao còn ham.

- Ơ, thì cũng có cái sướng cái khổ.

Tôi chẳng biết sướng được bao nhiêu nhưng khổ thì đã tường tận lắm. Điển hình như mẹ tôi đấy: mẹ lấy chồng từ năm 20 tuổi, lần lượt sinh 4 đứa con, chăm bẵm nuôi nấng mấy chục năm trời, rồi lo công việc, rồi lo chuyện dựng vợ gả chồng, rồi lại lo trông cháu cho con…năm qua năm, tháng qua tháng chỉ toàn lo toan và bận rộn. Cả đời mẹ chỉ biết chăm chồng chăm con, không biết du lịch là gì, nghỉ ngơi là cái gì. Mẹ bảo mấy chị em tôi: Là đàn bà, muốn êm cửa êm nhà phải biết nhẫn nhịn, hi sinh, khéo léo. Chứ làm đàn bà mà để chồng theo gái, để con cái hư hỏng là thất bại thảm hại rồi. Và mẹ suốt đời như thế, hi sinh hết thảy, quên rằng mình cũng cần được thảnh thơi, được đòi hỏi.

Tôi hiểu sự lo lắng của mẹ, làm mẹ mà không lo lắng cho con cái thì còn lo cho ai. Mẹ mong mỏi ngày tôi mặc áo cô dâu, mẹ không muốn ra đường người ta lại nhớ nhà mình có một cô con gái đang ế sưng ế sỉa. Tôi bảo mẹ: nếu muốn con lấy chồng thì con lấy đại đi một ông cho mẹ vừa lòng, lấy về không hợp thì lại chia tay có được không? Mẹ nhìn tôi, mắt rơm rớm bỏ ra ngoài.

Thực ra nói không để tâm cũng không đúng lắm. Thấy cha mẹ già suốt ngày lo lắng cho mình cũng thương. Thấy em út mỗi cuối tuần đưa con về nhà chơi, chúng đùa nghịch cười nói rộn ràng cũng vui đáo để, lại mơ màng nghĩ nếu mình có con, nó sẽ như thế nào, là con trai hay con gái? Những buổi họp mặt, tụ tập cơ quan, bạn bè quanh đi quẩn lại không thoát khỏi chuyện gia đình con cái, thành ra mình chẳng biết nói cái gì, thấy cũng hơi chạnh lòng một chút. Đã có lúc tôi tự nghiêm túc kiểm điểm bản thân mình: Học hành tử tế, công việc đàng hoàng, hình thức ổn, không điêu ngoa chát chúa, không giả dối lọc lừa, cớ sao tình duyên cứ long đong lận đận mãi thế?

Hôm kia thấy ông em rể dắt một “chàng” đến: Chàng đã trạc tứ tuần, nghe giới thiệu mọi thứ đều ổn, chỉ duy nhất có một vấn đề “đã li hôn và đang nuôi cô con gái nhỏ”. Hình như là cậu em rể đã “thông qua” bố mẹ tôi trước, thấy ông bà đón tiếp niềm nở lắm. Nó rỉ tai tôi: “Em đảm bảo với chị, anh này duyệt được, li hôn là vợ ổng ngoại tình thôi chứ không phải do ổng đâu. Với lại chuyện đó có quan trọng gì, quan trọng là về sống với nhau ok là được”. Khốn khổ thân tôi, làm sao mà đến thằng em rể cũng phải lo lắng sốt sắng thế này???

Quan điểm của tôi, lấy chồng không yêu mà chỉ để có chồng thì tốt nhất không nên lấy. Nhưng mẹ tôi nói: “Vợ chồng quan trọng nhất là hiểu và tôn trọng nhau, khối người yêu sống yêu chết, lấy về rồi cũng bỏ nhau đấy sao.” Tôi đã tự bảo mình rằng dù ai nói ngả nói nghiêng cũng kệ, nhưng giờ thấy mọi người sốt sắng bỗng thấy lung lay. Có lẽ tôi đã ích kỉ quá khi chỉ nghĩ đến bản thân mình, nhưng lấy chồng như thế này thật sự có nên không? Các anh, các chị đã có gia đình cho tôi vài lời khuyên đi ạ.

(Theo Dân Trí)