- Ai cũng bảo em số sướng, "chuột sa chĩnh gạo", lấy được chồng giàu lại chẳng phải làm gì, nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận.

Em tốt phước nên lấy được chồng làm sếp, công việc ổn định, thu nhập khá. Chồng em hơn em 8 tuổi nên tính cách có phần trầm tĩnh và chín chắn.

Em lấy chồng từ khá sớm, mới 21 tuổi em đã theo chồng bỏ cuộc chơi. Đám cưới diễn ra gấp rút vì bố chồng em bị ung thư giai đoạn cuối. Khi mới quen nhau thì chồng em vốn là người chăm chỉ, chịu khó, phải trải qua nhiều công việc và phấn đấu rất nhiều mới lên được chức vị như bây giờ. Nhưng từ khi có tiền thì anh biến thành con người khác. Chơi bời, cờ bạc có đủ. Anh còn sống chung với một người đàn bà đã có chồng hơn anh 3 tuổi. Nhưng rồi vì bị gia đình ngăn cản nên anh mới quyết định cưới em. Em phần vì cả tin vả lại cũng nghĩ đàn ông ai chẳng có lúc này lúc khác nên vẫn gật đầu đồng ý lấy anh dù đã biết rõ mọi chuyện.

{keywords}
Em đã vỡ mộng vì lấy phải người chồng vừa gia trưởng lại cộc cằn, vũ phu. (Ảnh minh họa)

Trước khi lấy chồng em cứ cho rằng cuộc sống hôn nhân là màu hồng. Nhưng sau đám cưới em mới vỡ mộng vì sóng gió hôn nhân mới bắt đầu. Cuộc sống vợ chồng em chẳng có giai đoạn đầu hạnh phúc như những cặp đôi khác. Người chồng hiện tại khác xa với người đàn ông trước kia khi hai đứa còn yêu nhau. Nhưng bây giờ em hối hận thì đã quá muộn rồi.

Vì chênh lệch tuổi tác nên em có cảm giác chồng em lúc nào cũng gia trưởng, cộc cằn, vũ phu. Anh luôn ngang ngược, lúc nào cũng cho là mình đúng. Ích kỷ chỉ biết bản thân mình không bao giờ nghĩ cho người khác.

Sau đám cưới em nghỉ việc vì bố chồng ốm nên đi viện suốt, mẹ chồng cũng ở viện triền miên. Ông về thì bà vào, bà về thì ông lại vào. Nhà chị chồng cũng sống cùng với gia đình chồng em nên em ở nhà thì phải lo cơm nước cho cả bố mẹ chồng, nhà anh chị chồng và nhà em. Ban ngày anh chị chồng đi làm thì em trông cháu nhỏ. Em ở nhà vừa tất bật cơm nước vừa trông con cho anh chị cứ như mình có con thơ vậy. Chả ai biết đấy là đâu vì cứ nghĩ em không phải làm gì chỉ ở nhà là sướng nhất rồi...

Chồng em thì không thông cảm cho vợ, luôn bắt em phải hoàn hảo. Nhưng làm sao hoàn hảo được khi em mới 21 tuổi và luôn sống trong sự bao bọc của bố mẹ. Bình thường em đâu có phải mó tay vào việc gì. Bây giờ mọi thứ đều mới mẻ, phải học dần dần chứ. Từ ngày lấy chồng, em vỡ mộng hoàn toàn. Tính em thì “phổi bò”, bức xúc gì thì em nói ngay nhưng xong rồi thôi không bao giờ nhắc lại. Nhưng mỗi lần ý kiến gì là chồng em thẳng tay tát luôn. Lý do là dám to mồm. Đúng là em to mồm thật nhưng em không hỗn hào gì, em chỉ cố gắng giải thích ý kiến của em thôi. Chồng em thì không cần biết ý kiến ý cò gì hết. Cứ không đúng ý thì có đúng cũng phải thành sai, không thì ăn đòn... theo kiểu “cả vú lấp miệng em”.

{keywords}
Chỉ cần cãi lại hay có ý kiến là chồng em sẵn sàng "thượng cẳng chân hạ cẳng tay" với vợ. (Ảnh minh họa)

Giờ chồng em là trụ cột gia đình, nuôi cả nhà nên chồng em là to nhất nên có quyền quát tháo, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với vợ. Dần dà sống với nhau em mới nhận ra chồng em ngoài cái tính gia trưởng thì còn rất nhiều tật xấu nữa như luôn thích ra oai: cứ có khách là quát vợ quát con ầm ầm mặc dù rất nhiều người góp ý nhưng anh mặc kệ. Tiền nong chồng em giữ hết. Chưa bao giờ em biết đến đồng lương của chồng. Mỗi sáng trước khi đi làm anh quẳng lại 200 nghìn cho vợ đi chợ ngày hôm đấy, hôm sau lại tiếp tục như thế.

Nếu ở nhà chẳng may có công có việc gì thì sang hàng xóm mà vay. Hết gạo, hết gas thì chờ chồng về mới có tiền. Bí quá thì đi vay về chồng trả. Đã vậy lại còn mắc tính sĩ diện hão lúc nào cũng cho là mình nhiều tiền. Có tiền thì cầm cả cục đưa vợ đếm trước mặt mọi người rồi bảo cất đi. Hôm sau lấy lại tất. Mọi người nhìn vào cứ nghĩ là anh đưa hết tiền cho vợ.

Rồi có chuyện gì anh cũng đều kể lể, tâm sự với mẹ, xin ý kiến mẹ. Mẹ chồng em nghe con cái kể xấu con dâu là em lại bị chửi ngay là cái con nọ, con kia. Chồng em lúc bực tức lên còn xưng hô mày- tao với vợ rồi lôi đủ mọi ngôn ngữ ra để chửi. Vợ tức lên nói lại thì đánh luôn. Chồng em được cái rất hay tìm lỗi của vợ dù nhỏ nhất cũng được để giải thích với mọi người về hành động của mình và vin vào cái cớ phải làm sao mới bị đánh.

Từ ngày về làm dâu nhà anh, em gần như rơi vào trạng thái trầm cảm, không được khóc, không được kể với ai kể cả mẹ, không được có ý kiến, không được cãi lại. Em nghĩ chắc do em thất thế ở nhà ăn bám nên mới bị đối xử như vậy. Lấy chồng xong em lại có con luôn nên đến giờ vẫn chưa đi làm được. Em muốn đi làm lắm nhưng chẳng có ai trông con, mẹ chồng thì đau yếu, bố mẹ đẻ lại ở xa. Chồng em lại thêm tính hay ghen, ghen một cách bệnh hoạn luôn, nên không cho em đi làm. Nếu động nói đến chuyện đi làm thì bảo mày ra chợ mà bán rau. Em giải thích thế nào chồng cũng không nghe bởi từ trước đến giờ có khi nào anh nghe ý kiến của vợ. Cuộc sống của em theo đúng kiểu đàn bà thời phong kiến. Phục tùng vô điều kiện.

{keywords}

Cuộc sống phụ thuộc hoàn toàn vào chồng nên em ngày càng bị trầm cảm và u uất. (Ảnh minh họa)

Từ khi lấy chồng em còn học được bài học là phải sống giả tạo. Chồng có nói gì làm gì sai em cũng phải “ngậm bồ hòn làm ngọt”, không được góp ý, không được có ý kiến gì nếu không thì lại ăn đòn. Cãi lại chỉ thiệt thân. Đúng là cuộc sống không như mình tưởng tượng, em đã trở thành người mà trước đây em chưa từng nghĩ đến…

Em không biết có phải vì sự chênh lệch tuổi tác làm cho cách nhìn nhận về cuộc sống của 2 vợ chồng lại chênh lệch đến thế không, hay như chồng em nói là em suốt ngày ru rú xó nhà thì biết gì. Em còn nghe phong thanh chồng em vẫn còn qua lại với người đàn bà trước kia vì giờ chị ta đã bỏ chồng. Nhưng em cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đi ghen tuông, bởi đã quá chán nản và mệt mỏi.

Từ trước đến giờ em chưa từng dám chia sẻ về cuộc sống gia đình mình. Tất cả mọi thứ em đều giữ kín trong lòng mà không dám nói ra. Vì xấu chàng thì hổ ai... nhưng giữ mãi trong lòng mà không được nói ra em cảm thấy ức chế lắm.

Giờ cuộc sống của mẹ con em phụ thuộc hoàn toàn vào chồng nên em cũng không dám có ý kiến gì, cũng không dám nghĩ đến chuyện ly hôn, cứ lầm lũi phục dịch nhà chồng và chăm con từ ngày này qua ngày khác thôi. Vì từ trước đến giờ em vẫn chưa tự chủ được về kinh tế nên khó có thể nuôi con một mình được.

Bây giờ em chỉ muốn được đi làm, được cầm đồng tiền trong tay nắm được kinh tế thì tiếng nói mới có trọng lượng. Nhưng chồng em thì kiên quyết phản đối. Em phải làm gì đây? Em chỉ xin mọi người cho em lời khuyên em phải làm thế nào để được đi làm? Để có thể tự lo cho bản thân và lo cho con. Chứ cứ sống trong tình trạng này em trầm cảm, u uất đến mức tâm thần mất.

Hoài An