Đó là một người dù đã khuất nhưng vẫn chiến thắng tất cả các bóng hồng khác, ở lại mãi mãi với cuộc đời và một ca khúc hay nhất trong sự nghiệp của nhạc sĩ Thanh Tùng.
Người ta nói, trong cuộc sống gia đình, đàn ông sống bằng thói quen, phụ nữ sống bằng sự thân thuộc. Khi mất một trong hai thứ đó, sự cô đơn sẽ hiện hữu.
Điều đó hoàn toàn đúng với câu chuyện của nhạc sĩ Thanh Tùng, một câu chuyện mà ông tái hiện đầy đặn trong ca khúc Một mình, một trong những ca khúc nổi tiếng của ông.
Nhạc sĩ Thanh Tùng. |
Một người đàn ông nổi tiếng hào hoa, thường có những bóng hồng vốn là những người đẹp có tiếng ở xứ này, nhưng rốt cuộc trong đời, ông chỉ nhớ hình ảnh giản dị của người vợ thuở cơ hàn:
"Nhớ em vội vàng trong nắng trưa. Áo phơi trời đổ cơn mưa. Bâng khuâng khi con đang còn nhỏ. Tan ca bố có đón đưa
Nhớ em giọt mồ hôi tóc mai. Gió sương nặng cả hai vai. Đôi chân chênh vênh con đường nhỏ. Nghiêng nghiêng dáng em gầy".
Nhạc sĩ Từ Huy lúc còn sống, trong câu chuyện nửa đùa nửa thật, ông nói rằng bài hát này khiến cánh đàn ông “thương cơm hơn phở”. Rằng, phụ nữ Việt Nam đến tuổi nào đó thì lo mất chồng.
Đàn ông Việt Nam đến tuổi nào đó thì thích những cái lạ hơn những cái quen hoặc lờ những cái quen để tìm đến cái lạ. Rõ là bài hát này, các ông muốn lờ cái quen đi cũng khó.
Quả vậy, quay lại với nhân vật chính của “Một mình”, một người phụ nữ trong ký ức của chính tác giả, là một phụ nữ chịu thương chịu khó, giản dị, đã tạo cho ông những thói quen sống muốn mất đi cũng rất khó.
Trước khi vợ của nhạc sĩ qua đời, bà có hỏi ông rằng khi bà mất đi, ông có đi bước nữa để các con bơ vơ không? Ông đã trả lời là “Không”.
Sau này, nhạc sĩ Thanh Tùng có thú thật rằng, lúc đó, ông phải trả lời vậy cho an lòng người quá cố chứ thực ra đàn ông thì luôn cần một người phụ nữ đồng hành trong cuộc sống.
Một người bạn đời mất đi, không có nghĩa là người đàn ông ấy phải khép lòng mình lại.
Tuy nhiên, là ông nghĩ thế, lúc đó, chứ thực sự, thời gian đi qua bao năm mà những thói quen mà vợ ông tạo ra cho ông vẫn còn đó.
Dù phiêu lãng với các bóng hồng bên ngoài, nhưng khi trở về căn nhà, thì những thói quen ấy lại hiện hữu.
Ông cảm nhận được nỗi cô độc của một người đàn ông đã mất đi những gì thiêng liêng nhất trong cuộc sống, những thứ mà tiền bạc, danh vọng không thể đổi được.
Những thứ mà chỉ có sự chân thành, sự vì nhau, sự lo toan, sự hy sinh và sự đồng hành cuộc đời mới có thể có.
Và ông viết Một mình: "Bao đêm tôi đã một mình nhớ em. Đêm nay, tôi lại một mình…".
Một người đàn ông có danh vọng, tiền tài, tiếng tăm, bao năm vẫn sống với một hình bóng quen thuộc của người bạn đời đã khuất, theo tôi, đó là một hình ảnh đẹp, trong một bản tình ca thật đẹp và thật hướng thiện.
Dù có nhiều bóng hồng trong cuộc đời nhưng không ai thay thế được người vợ đã mất của ông.
Sau này, tôi may mắn được gặp một số bóng hồng đã đi qua đời nhạc sĩ Thanh Tùng sau khi vợ ông mất. Họ kể cho tôi nghe những câu chuyện khá cảm động.
Cô đầu tiên được xem là một trong những phụ nữ đẹp nhất Việt Nam với một vẻ đẹp trở thành biểu tượng, nền nã bên tà áo dài. Cô cũng là một thạc sĩ ngôn ngữ, nói chuyện rất thú vị. Hai người có một quãng thời gian đẹp.
Cô kể, một lần họ hẹn hò, tối về nhạc sĩ hỏi:
- Sao em đùa anh dai thế?
- Tính em vốn hay đùa mà - cô vô tư trả lời
Ngày hôm sau, ông lại gọi điện:
- Thôi, đừng đùa anh nữa. Chuyện này anh nghiêm túc mà. Rất quan trọng với anh
- Cái này em không đùa. Anh nghĩ em đùa à? Cô trả lời thẳng thắn
Ngày tiếp theo ông lại gọi điện:
- Em ơi, những giấy tờ trong cái ví ấy rất quan trọng. Anh rất cần nó, em cho anh xin lại đi!
Lúc này thì cô tá hỏa. Té ra mấy hôm nay ông không hỏi cô về chuyện tình cảm mà hỏi cái ví của ông bị mất. Cô cảm thấy nóng mặt:
- Thế anh nghĩ em là người làm cái việc đó sao?
Ông xin lỗi cô và đến thẳng cái nơi hẹn hôm trước. Bằng vị thế của mình, cuối cùng, nhà hàng ấy cũng tìm ra được người đã lấy cắp cái ví để trả ông.
Sau này khi gặp lại xin lỗi, ông có nói với cô một câu mà cô quyết định không tiếp tục mối quan hệ này nữa: “Trước đây, mỗi lần anh ra khỏi nhà, vợ anh hay nhắc anh hãy kiểm tra cái ví mỗi lần rời khỏi một nơi nào đó. Vì trong đó là các giấy tờ quan trọng”.
“Đừng bao giờ yêu một người đàn ông quá nặng lòng với quá khứ”- cô nói.
Một cô khác, cũng là hoa khôi, hiện đang sống yên ấm với lựa chọn của cô. Câu chuyện của cô với nhạc sĩ tài hoa này một thời cũng được rất nhiều người biết đến và cứ ngỡ, cô sẽ ở lại với cuộc đời nhạc sĩ.
Có lần cô kể lại câu chuyện này:
"Mình không phải kiểu con gái thấy giàu thì xúm vào. Mình yêu anh ấy và muốn đồng hành với cuộc đời anh. Nhưng anh tỏ rõ thái độ rằng chúng ta chỉ là tình nhân thôi, rằng có những thứ trong cuộc sống của anh, không ai có thể thay đổi được".
Cô hiểu là ông đang nhắc về nhân vật trong ca khúc “Một mình”. Trong khi cô chỉ là một “Giọt sương trên mi mắt” dù hình bóng cô đã không ít lần khiến trái tim nhạc sĩ “không ngủ yên”.
Cô khóc tạm biệt một cuộc tình và cũng rời xa làng giải trí. Cuộc tình ấy cũng nhắc cô rằng, hãy tạo cho mình những giá trị trong cuộc sống mà không ai dễ gì thay đổi được.
Nhạc sĩ Thanh Tùng đã thành người thiên cổ. Và chúng ta, ai cũng sẽ rồi sẽ thành người thiên cổ. Ông đã để lại những thứ mà người khác không dễ gì thay đổi được.
Đọc câu chuyện của ông, để rồi suy ngẫm, với chính mình…
Theo Trí Thức Trẻ