Phận gái "bán hoa", cái "nghề" của họ được coi là mạt hạng và bần cùng nhất của xã hội. Họ phải ngụp lặn trong một thế giới đầy nhơ nhuốc...
TIN BÀI KHÁC

Nhiều cô gái coi việc bị bạo hành là "bình thường, cần phải im lặng nếu muốn bình yên". Và, để rồi cả cuộc đời họ luôn chịu nỗi ám ảnh kinh hoàng những tháng ngày "địa ngục trần gian".

Họ phải ngụp lặn trong một thế giới đầy nhơ nhuốc, phải chịu đựng bao tủi nhục. (Ảnh minh họa)

Địa ngục trần gian

Dáng người cao nhỏ, những nét phong trần, sự từng trải đã nuốt chửng cái xuân sắc của tuổi 20. Lan đang học lớp 11 thì phải bỏ học giữa chừng do bố mẹ đứt gánh. Một mình lang thang chốn đô thành rồi rơi vào cạm bẫy "địa ngục trần gian", Lan tham gia vào hoạt động mại dâm dưới sự quản lý của một tú ông.

Lan nhớ lại: "Vì ông ấy bảo là đi xong, khách trả tiền cho ông ấy. Em ở trong thì em không biết. Tiền đi khách ông ấy thu hết. Có mấy chị ở ngoài đi làm, bảo là ăn chia. Các chị hỏi em ăn chia bao nhiêu, em bảo không biết được vì không thấy ông ấy nói năng gì. Tầm nửa tháng sau em hỏi thì ông ấy bảo ăn theo tháng. Một tháng ông đưa 2 triệu. Còn em có ngày ông bắt tiếp đến hơn chục khách. Em nghĩ một tháng mà ăn chia, em làm ít nhất cũng phải gần 8 triệu, 9 triệu đồng".

Đã hơn một năm Thắm không còn đau đớn, quằn quại với kiếp sống nhơ bẩn nhưng khi nhắc đến quá khứ, Thắm không sao giấu được sự sợ hãi khi bị đánh đập dã man. "Họ ép và đánh em dã man lắm", nước mắt Thắm đau xót, ngưng một lát rồi cô tiếp: "Những người đàn ông họ túm tóc em đánh, họ đá rồi đập đầu em vào tường. Họ bảo nếu không tiếp khách thì họ rạch mặt em ra. Sau 5 lần ép em như vậy thì em bắt đầu tiếp khách. Mặc dù em đã nhịn ăn nhưng họ bảo càng nhịn ăn thì họ càng đánh. Em bị nhốt biệt lập, không chịu được em phải đồng ý tiếp khách".

Mỗi người một kiểu "hành hạ" chẳng giống người nhưng tất cả đều đã để lại nỗi ám ảnh trong suy nghĩ, tâm hồn họ. (Ảnh minh họa)

Sau những cuộc truy hoan thâu đêm với khách, thân xác người phụ nữ còn bị các ông chủ, bảo kê thực hiện quan hệ tình dục trong điều kiện ép buộc và không được trả tiền. Không chỉ bằng sự trải nghiệm của cá nhân khi bị ép buộc quan hệ với chủ, bảo kê và không được trả tiền, Minh - người từng tốt nghiệp một trường Cao đẳng và có 10 năm trong nghề - cho biết, những nữ mại dâm mới vào nghề thường phải qua tay ông chủ, bảo kê.

Minh chua chát: "Quan hệ tình dục với bảo kê thì cũng có, nhiều khi thằng này thích cái con bé mới đến chẳng hạn. Dù không thích nhưng vẫn phải đi với nó. Bản thân em cũng bị một lần như thế dù em không muốn. Bà chủ bảo cứ đi với nó đi, nó là đầu gấu thế này thế kia, sợ nên phải đi, sợ nó đánh. Mà đi với nó là không có tiền".

Chưa dừng lại ở đó, các chị đã gần như bị chủ biến thành "nô lệ tình dục" khi vừa phải "phục vụ" hết khách tới chủ, không được trả tiền, còn bị nhốt chẳng khác gì loài thú vật. Hương là một trong 5 cô gái đã từng có thời gian bị chủ biến thành nô lệ tình dục trong khoảng 6 tháng cho hay, đó chính là những ngày đen tối nhất trong quá trình hành nghề mại dâm của cô: "Mọi cái do chủ hết. Người ta khóa mình ở trong một cái phòng chỉ biết nằm và ăn, phấn son quần áo đầy đủ, vì cái phòng của người ta rất là rộng, đầy đủ các cái tiện nghi để sử dụng. Em bị nhốt sáu tháng. Họ đối xử rất tàn nhẫn. Có một cái người ta gọi là sới, em vào trong đó người ta nuôi ba bữa cơm ăn với lại mấy bộ quần áo. Nếu như tháng nào người ta tốt thì cho mình một triệu gửi về cho mẹ, còn không thì thôi. Người ta kèm mình đi gửi bưu điện xong lại kèm mình về. Một ngày có thể tiếp đến năm bảy khách, cũng có thể đến hai chục khách. Không được cầm đồng nào".

Và nỗi đau tột cùng

Và khi rượu bia ngất ngây, để tăng độ "phê" khách lại thích thú với những đồ chơi tình dục, thuốc kích thích, ma túy. Dù ghê sợ hay không muốn, các chị vẫn phải (hoặc bắt phải) chiều khách. Cũng từ đây, nhiều chị đã rơi vào vòng xoáy nghiện ngập, thiêu thân kiếm tiền để hút, chích rồi nhiễm HIV lúc nào không hay.

Hương, một trong những nữ mại dâm đã từng nhiều năm nghiện thuốc lắc và sử dụng thuốc kích dục chua chát kể lại: "Cảm thấy mệt, cảm thấy sợ. Sau 3 hôm ở trong phòng triền miên lắc thuốc ấy, khi ra ngoài thì mình không còn cảm giác nữa. Có khách bảo em dùng thuốc kích dục. Em chối nhưng khách ép em uống. Uống xong em thấy rất khó chịu, nhu cầu sinh lý đòi hỏi rất cao. Nhiều khi tiếp khách nhiều quá em bị mệt, không làm được nữa thì họ chửi và ép em".

Hậu quả sau những lần hoạt động mại dâm với khách của Lan là nỗi đau tột cùng mà như cô nói: "Chắc chỉ sau này chết đi em mới quên được". Ngồi đối diện tôi trong căn phòng im ắng, ấm áp, Lan nhớ lại: "Những lần không may khách dùng cái đó nó vừa không an toàn mà đau thì khủng khiếp lắm, còn bị chảy máu âm đạo nữa. Em đã phải đi điều trị ở phòng khám tư nhân".

Vì phản kháng không chịu tiếp khách, Hương bị chủ đánh cho "thừa sống thiếu chết" đến phải cho vào bệnh viện. "Có hôm em trốn đi rồi bị bắt, về bị ông chủ và lũ 'hầu cận' lôi ra giữa sảnh nhà mà đánh cho thỏa cơn tức giận. Em chỉ nhớ đầu mình chảy máu rồi ngất đi... Vài hôm sau tỉnh dậy thấy mình đang trong phòng tối. Họ nhốt mình lại, bên cạnh là cái tô cơm ruồi bám đầy. Chắc để mấy hôm rồi. Định đứng dậy mà chân đau quá, không nhấc nổi, toàn thân ê ẩm" - Hương không kìm nổi nước mắt.

Những trò hành xác quái đản, thú tính

Đã hơn một năm Xuân không còn phải sống trong nỗi sợ hãi, sự nhục nhã của thế giới son phấn. Thế nhưng khi nhắc lại cô vẫn không giấu được ánh mắt hoảng loạn, vô hồn: "Đêm hôm đó em nghĩ quan hệ bình thường xong thì thôi, nhưng ông ta rất khỏe, ông ta quan hệ xong chưa được 10 phút em tắm xong ông ta lại đòi quan hệ tiếp. Tưởng "chiều" nốt ông lần này em sẽ được nghỉ nào ngờ suốt một đêm ông ta cứ dày vò rồi bắt "chở đầu, đuôi" rồi ông ta làm các kiểu thú tính, động vật như thế nào thì con người như thế. Sau vị khách đó, lần nào đi khách em cũng thấy hoảng loạn tinh thần khi bị 'đòi' nhiều quá".

Còn Tuyền một nữ mại dâm mới tham gia hoạt động được 3 năm thì kể một câu chuyện về chuyện lạm dụng của khách hàng, một cách khá hy hữu không giống ai: "Hình thức thì nhiều nhưng có trường hợp khiến em ghê sợ nhất đó là lần có ông khách muốn xem em đi vệ sinh. Ông ấy bắt em ngồi lên bệ cầu để nhìn rõ em đi vệ sinh mới thôi. Nếu chưa đi được thì cứ ngồi đó, bao giờ đi được thì thôi. Sau đó ông ấy mới quan hệ với em".

Không chỉ dừng lại ở hành vi lạm dụng thông thường, không ít khách làng chơi còn thực hiện hành vi quan hệ tình dục theo kiểu "khổ dâm". Đây thực chất là một kiểu bạo lực đối với nữ mại dâm mang tính "tổng hợp" của khách làng chơi. Bởi vì cùng lúc họ thực hiện rất nhiều hình thức bạo lực, như: tinh thần thông qua mắng chửi, lăng mạ; thể xác như đánh đập, trói buộc khi quan hệ tình dục; quan hệ tình dục không mong muốn...

Mỗi người một kiểu "hành hạ" chẳng giống người nhưng tất cả đều đã để lại nỗi ám ảnh trong suy nghĩ, tâm hồn các chị. Thúy nhớ lại: "Lần đó ông ấy trói chân tay em lại rồi bảo em nằm úp xuống để ông ấy quan hệ từ đằng sau. Lúc ông ấy phấn khích quá thì ông ấy giật tóc, cào cấu khiến em gần như hoảng loạn. Có một lần quan hệ tình dục với ông khách ông ta lại vừa chửi bới em. Khi họ lên đỉnh thì tay họ cào, họ làm nhiều hành động khó tả lắm. Chẳng hạn như tự nhiên hét toáng lên, rồi họ bảo mình làm chỗ này chỗ kia. Mỗi người một kiểu, khác nhau lắm. Có lần họ bắt em làm tình. Họ bắt em làm đủ trò, em không làm thì họ bảo tao mất tiền mua vui mày phải phục vụ tao. Họ còn nhét giẻ vào mồm để em không kêu được thì họ lại thích. Ông ấy còn yêu cầu em cào xé trên người ông ấy".

Làm ở nơi có sự quản lý của các ông chủ, bà tú cũng chẳng khá hơn. Hồng kể lại: "Có một lần bọn nó gọi điện cho bà chủ bảo là phải phục vụ miễn phí cho bọn chúng. Em vào phòng chúng đang nghỉ thì thấy ba thằng xã hội đen. Em chưa kịp quay ra thì bọn nó đóng cửa rồi. Lần đó em tiếp ba thằng một lúc, em tiếp trong 2 - 3 tiếng. Thật là khủng khiếp. Tiền cũng không nhận được từ bà chủ. Còn một lần khác có những thằng đầu gấu bắt em đi chơi nhưng em không đi, đánh em, bắt em quỳ xuống, bắt em đi nhưng em vẫn không đi. Nó hành hạ em khủng khiếp lắm. Chúng bắt em vừa quỳ vừa hãm hiếp".

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi, biết bao cô gái lỡ sa chân vào chốn nhơ nhuốc hàng ngày vẫn phải ngập ngụa trong tủi nhục. Họ đã phải trả giá quá đắt cho sự nông nổi, lối sống buông thả. Nhưng dù sao trong một góc con người họ vẫn còn sự khát khao được tìm lại chính mình, tìm lại những gì mình đã mất. Họ đã mất đi tất cả nhưng chưa bao giờ mất đi quyền của một con người.

(Theo Cảnh sát toàn cầu)