Truyền thuyết Âu Cơ – Lạc Long Quân, trăm trứng nở trăm con thành cả đồng bào đã trở thành chiếc nôi tinh thần của dân tộc. Đất nước Việt Nam tự ngàn xưa vẫn luôn tin vào dòng máu lạc hồng để vững tâm giữ nước, giữ biển trời, giữ đảo. Từ những đứa con trai có theo cha đi xa, thì một tấc đất, một ngọn sóng cũng không thể cắt chia khỏi đất mẹ Âu Cơ
Bốn nghìn năm dựng nước và giữ nước. Lịch sử còn ghi.
Mời độc giả thưởng thức bài thơ
Lời ru mẹ Âu Cơ gửi đảo
- Tác giả: Nguyễn Thế Kiên -
Dẫn con về phía biển xanh
Thương cha, mẹ khóc lệ thành đảo xa
Mấy đời xẻ bảy chia ba
Sục sôi biển cứ thiết tha cùng người.
Sóng ngầm vạn kiếp chưa thôi
Mẹ ru đá ngủ trong lời nước non
À ơi mấy cuộc vuông tròn
Máu cha còn gửi cội nguồn đất đai
Núi cao, biển rộng sông dài
Lời ru mẹ vọng bên ngoài nước non
Nước mắt mẹ ứa màu son
Mẹ ru cho lặng sóng cồn biển xanh…
Nhà ta kẻ cắp rập rình
Quên lời mẹ, tưởng bình minh là hồng,
Em cầm nón trắng sang sông
Phút nào đã thấy nổi giông bão về.
Biển cồn trăm nỗi tái tê
Lời cha ông dẫn lối về mai sau
“Trời xanh còn ở trên đầu
Mấy ngàn năm đã cũ đâu, kẻ thù”!
May còn vang vọng lời ru
Còn nước mắt mẹ nhân từ trong tim
À ơi, đảo nổi đảo chìm
Từ cay đắng mẹ - mà nên đất này.
- Thơ dự thi “Đây biển Việt Nam”, tháng 9/2011 -
Vân Sam