- Người mẹ ấy từng lang thang khắp các nẻo đường để tìm. Khi hay tin con gái bị lừa bán lưu lạc nơi xứ người, chị đã tìm đường sang bên kia biên giới với mong muốn chuộc con về...
Ôm đứa con trai nhỏ chưa đầy 9 tháng vào lòng, chị Lô Thị Bình, bản Xốp Nhị, xã Hữu Lập (Kỳ Sơn, Nghệ An) kể chuyện trong tiếng nấc nghẹn ngào: “Vợ chồng tôi sinh được 2 trai, 2 gái. Nay 2 đứa con gái đầu đang phiêu bạt ở Trung Quốc. Nhớ các con lắm, lúc nào cũng thương nhưng không biết làm gì hơn!”.
Chị Lô Thị Bình và đứa con nhỏ |
Giữa năm 2010, có người quen đến rủ, Lô Thị Học (1995) đến xã Nậm Càn làm công việc phục vụ cho một quán ăn. Thời gian này, em có về thăm nhà một vài lần nhưng rồi sau đó bặt tăm.
Lâu ngày không gặp mặt con gái, điện thoại không liên lạc được, chị Bình có linh tính chẳng lành nên quyết định vào Nậm Càn tìm.
Đến nơi, chủ quán cho biết con gái chị đã theo một phụ nữ đi làm công ty nhưng không biết địa chỉ cụ thể. Nghe tin này, chị Bình nửa tin nửa ngờ, vì không hiểu tại sao Học không nói với bố mẹ một lời nào.
Chị cất công đến nhà anh em, họ hàng ở khắp nơi để thăm dò tin tức nhưng không một ai hay biết. Một mình trên chiếc xe máy, chị không nhớ đã đi qua bao nhiêu bản làng, bao nẻo đường xuôi ngược, bao lần đội nắng tắm mưa để mong tìm được đứa con gái đầu lòng.
Có lần, vào buổi chiều hè, chị vượt qua dốc Pù Huột (xã Bình Chuẩn- Con Cuông), trời đang nắng bỗng dưng mây kéo ùn ùn rồi đổ mưa ồ ạt, nước xối vào mặt tê rát. Gió quật cây cối đổ rạp, sấm sét nổ đanh tai.
Chiếc xe máy bỗng loạng choạng, chị té sang bên mép đường nằm bất động. Sức vóc của người phụ nữ ấy không đủ để gượng dậy trước cơn thịnh nộ của đất trời.
Gió vẫn quật, mưa vẫn tuôn vào mặt. Trận cuồng phong đi qua, chị vẫn nằm thoi thóp bên mép đường. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, chị Bình thấy con gái đến đỡ chị dậy rồi dắt đi, rồi sau đó chìm vào bóng tối.
Lúc tỉnh dậy, chị thấy mình đang nằm trong một ngôi nhà sàn, xung quanh mình toàn là người lạ. Chủ nhà cho chị hay, đi rẫy về, thấy chị nằm bất động ngoài dốc Pù Huột liền đưa về nhà sơ cứu.
Lần khác, chị Bình đang điều khiển xe máy leo dốc Noọng Dẻ để lên Cửa khẩu Nậm Cắn, bỗng dưng hoa mắt, xây xẩm mặt mày.
Chị buộc phải dừng xe vào một ngôi nhà ven đường. Vừa bước lên thềm nhà chị đã khuỵu xuống rồi lịm dần. Biết chị đang lả đi vì đói, chủ nhà tìm cách cho uống 2 hộp sữa tươi. Sau đó, chị mới dần dần hồi tỉnh...
Sau 2 tháng tất tả ngược xuôi, tin tức của con gái vẫn “bóng chim tăm cá”, chị Bình đành thất vọng trở về. Ban ngày, chị thẫn thờ ra vào như người mộng du, không thiết tha với công việc, không buồn ăn uống. Đêm đến, trong giấc ngủ chập chờn, hình ảnh con gái cứ hiện về thấp thoáng.
Tưởng chừng rơi vào vô vọng, một hôm có người quen cung cấp một thông tin quan trọng: Học đã bị một người phụ nữ ở xã Đôn Phục (huyện Con Cuông) lừa bán sang Trung Quốc. Chị Bình tìm gặp kẻ đã nhẫn tâm lừa bán con mình. Lúc đầu, đối tường này một mực phủ nhận, cho rằng mình không liên quan.
Chị dọa sẽ báo công an, sẽ kiện ra tòa, kẻ buôn người mới chịu nhận tội.
Đối tượng này nói rằng, Học sang bên đó đã lấy chồng và có cuộc sống sung sướng, gia đình đừng lo lắng điều gì. Chị giả vờ tin và yêu cầu được theo sang Trung Quốc để gặp con.
Kẻ buôn người đồng ý đưa chị sang và hẹn ngày lên đường. Về nhà, chị chạy vạy được gần 1 triệu đồng làm lộ phí. Đúng hẹn, 2 người cùng lên đường ra Cửa khẩu Móng Cái (Quảng Ninh).
Từ đây, tiếp tục bắt xe khách chạy 1 ngày, 1 đêm và 1 buổi sáng mới đến được nơi Học ở. Mẹ con gặp nhau, cùng ôm chầm lấy nhau nức nở. Học nói với mẹ mình đã lấy chồng, rất nhớ nhà, nhớ bố mẹ và các em nhưng không thể nào về được, vì trong tay không có một đồng tiền nào.
Vợ chồng chị Bình với tấm ảnh ngày gia đình còn đoàn tụ |
Lúc này, khoản tiền mang theo đã hết, chị Bình quyết định làm thuê khi nào đủ tiền sẽ đưa con về. Chị nhận lời vào rẫy làm công cho một người dân địa phương. Làm thuê khoảng 2 tháng, khi có được số tiền nhất định, chị Bình tìm đường trở lại nơi con gái ở.
Vậy nhưng, khi đến nơi, chị nhận được tin con gái đã bị gả bán đi nơi khác. Đất dưới chân như lún sụt, chị khuỵu ngã giữa nơi đất khách quê người... Lúc tỉnh lại, chị quyết định trở về quê, vì chồng và các con đang chờ.
Không khí cả nhà buồn như đưa đám, không ai muốn nói dù chỉ một lời. Với chồng chị- anh Lô Văn May, nỗi nhớ thương, day dứt khiến anh trở nên lầm lỳ. Những lúc như thế, anh lại tìm đến rượu để mong quên đi tất cả.
Lô Thị Ổn- đứa em gái kề của Học cũng rất nhớ chị. Nó thường hỏi mẹ về cuộc sống ở phía bên kia biên giới. Rồi cách đây hơn 1 năm, Ổn xin bố mẹ lên Mường Xén thăm bạn ít ngày. Mấy ngày sau, gọi điện về báo rằng vì nhớ chị, Ổn sẽ sang bên đó tìm chị.
Ít lâu, Ổn gọi về nói đã tìm gặp được chị gái, và Ổn cũng đã lấy chồng. Hai chị em nhớ nhà, nhớ bố mẹ và các em lắm nhưng không thể nào về được. Vì không có tiền, hơn nữa nhà chồng chưa cho về. Chị em Học- Ổn thỉnh thoảng gọi về hỏi thăm bố mẹ. Câu đầu tiên chúng thường nói: “Bố mẹ ơi! Con nhớ nhà lắm!”.
Lúc chị Bình kể về chuyện các con, anh May thẫn thờ đi lại như một cái bóng. Anh với tay lên tấm lấy một bức ảnh đưa chúng tôi xem.
Bức ảnh chụp cảnh 5 thành viên trong gia đình (vợ chồng anh May-chị Bình, Học, Ổn và đứa con trai thứ 3). Tất cả tay trong tay và vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc.
Lặng đi trong giây lát, chị Bình chia sẻ: “Mỗi lúc nhớ các con, vợ chồng tôi lại lấy ảnh xuống xem. May mà ngày đó chụp được tấm ảnh, không thì chẳng biết sẽ thế nào. Không biết có bao giờ gia đình được đoàn tụ như thế nữa không...”.
Công Kiên